Lúc này Khúc Nhiễm vô cùng chật vật, cô thu mình lại thành một cục rồi trốn vào góc phòng làm việc, hai cánh tay ôm chặt lấy hai chân, dáng vẻ hoảng sợ.
Giờ phút này nhìn thấy Cố Vi Vi cao quý kiêu ngạo, cô có cảm giác hơi ghen tị và chán ghét.
“Cô Cố, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Khúc Nhiễm đứng lên, tùy ý chỉnh trang lại bản thân một chút, lạnh lùng hỏi.
“Cô Khúc, đừng có lạnh lùng như vậy chứ, nếu để người khác nhìn thấy thì còn tưởng rằng cô muốn làm gì tôi nữa đấy…” Cố Vi Vi mỉm cười ngồi sang một bên, nhìn Khúc Nhiễm từ trên xuống dưới, dáng vẻ đánh giá kỹ càng, điều này làm cho Khúc Nhiễm cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ, muốn chạy trốn.
Cố Vi Vi nào để cho cô có cơ hội, duỗi chân ngăn trước cửa: “Cô Khúc này, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút nhé? Tôi nghĩ là có một số chuyện cô hẳn là phải biết, chuyện liên quan tới tôi và Dịch Minh.”
Khúc Nhiễm cố nén quyết tâm muốn đi của mình, bởi vì chuyện này có liên quan đến Mặc Dịch Minh, cho nên dù sao cô cũng phải nghe một chút, cô muốn biết Mặc Dịch Minh có liên quan gì đến người phụ nữ vênh váo hung hăng trước mặt!
“Hẳn là cô vẫn chưa biết, tôi với Dịch Minh đã có hôn ước từ nhỏ, mà đây là do chính cha mẹ anh ấy tự quyết định.
Cho nên cho đến nay, tôi vẫn luôn xem Dịch Minh như vị hôn phu của mình.”
Câu nói của Cố Vi Vi đã đánh vỡ vẻ bình tĩnh giả vờ của Khúc Nhiễm, mặt cô lộ vẻ kinh hoàng, lại có chút không dám tin.
"Tôi rất cảm ơn cô đã bầu bạn với Dịch Minh trong khoảng thời gian này.
Cô cũng biết tính tình của anh ấy, đối với ai cũng lạnh lùng, tuy rằng anh ấy đối xử với cô có hơi khác biệt, nhưng thật ra cũng chỉ là mới lạ mà thôi.
Dù sao cô nhỏ tuổi như thế mà lại có năng lực như vậy, anh ấy rất xem trọng cô đấy!”
“Không dám nhận.
Năng lực của tôi, tôi tự biết, cũng không giỏi như cô Cố đây nói đâu.”
Khúc Nhiễm nghiến răng trả lời, ngụ ý chính là Mặc Dịch Minh cũng không phải vì năng lực của tôi mới xem trọng tôi, tình cảm của hai người chúng tôi cũng không phải dùng hiếm lạ là có thể thay thế!
“Ồ? Thế nhưng tôi lại nghe Dịch Minh nói rằng cô có năng lực lại cần cù chịu khó.
Anh ấy nói rằng cũng vì có cô, anh ấy không cần phải quán xuyến mọi việc trong công ty nữa, bản thân có thể thoải mái đi làm việc mà anh ấy muốn làm.”
Cố Vi Vi giả vờ nghi ngờ nhìn Khúc Nhiễm: “Cô chính là một trợ thủ đắc lực cho Mặc Dịch Minh đó!"
Cô ta nói một hồi càng khiến cho Khúc Nhiễm thêm khó chịu, dường như mang theo ý châm ngòi ly gián.
“Cô Cố không cần phải nói như vậy đâu.
Tổng giám đốc Mặc khen tôi, không có nghĩa là anh ấy không thích tôi!” Khúc Nhiễm lấy hết can đảm, trực tiếp chống lại ánh mắt của Cố Vi Vi.
Nếu bản thân nản lòng thoái chí, như vậy thi thật sự sẽ không có cách nào chống lại tất cả được!
"Có vẻ như Cô Khúc chưa hiểu ý của tôi rồi! Ý tôi là, tôi là vị hôn thê của Dịch Minh.
Dù bây giờ cô đang giúp đỡ Dịch Minh, nhưng chung quy lại thì cũng cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ mà thôi, còn Dịch Minh thì vẫn mãi là vị hôn phu của tôi.
Sau này sẽ kết hôn với tôi, tôi nói như vậy cô đã hiểu hay chưa?”
Cố Vi Vi không chút khách sáo nói, cô ta bóc sạch mặt mũi của mình ra, cũng như lấy chiếc kéo đâm thẳng vào tim Khúc Nhiễm, khiến cho cô vô phương trốn thoát cũng không thể chống cự!
“Tôi không tin!” Khúc Nhiễm cúi đầu, nghiến răng, sắc mặt tái nhợt.
“Không tin sao?” Cố Vi Vi mỉm cười, lấy ra một bản hợp đồng từ trong túi xách: “Cô xem đi, đây là cổ phần của tôi ở Mặc thị.
Tôi nghĩ là, cô Khúc cũng biết bản hợp đồng này mà có đúng không?”
Ngón tay Khúc Nhiễm run rẩy, tuy rằng cô cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng sự né tránh trong ánh mắt của cô đã làm cô bại lộ rằng mình đang ở trong thế yếu.
Khúc Nhiễm xem hiểu, nhưng cô thực sự muốn làm ra dáng vẻ không hiểu…
Rõ ràng là Mặc Dịch Minh đã có vị hôn thê, vậy tại sao anh lại trêu chọc mình cơ chứ? Trái tim vốn kiên định của Khúc Nhiễm giờ đây đang bắt đầu lung lay, cô cảm thấy có hơi mờ mịt.
“Cô Khúc muốn bao nhiêu tiền? Mười triệu đủ không? Tôi nghĩ là mười triệu là đủ để cho một cô gái bình thường sống cả đời đúng không?” Cố Vi Vi khinh miệt nhìn Khúc Nhiễm, trong giọng điệu lộ ra vẻ khinh thường.
“Cô có ý gì?” Khúc Nhiễm hơi híp mắt, yếu ớt nhìn Cố Vi Vi, trái tim cô bởi vì mấy câu nói của Cố Vi Vi mà trở nên yếu ớt.
Cô thật lòng thật dạ thích Mặc Dịch Minh, nhưng… anh đã có hôn ước, hơn nữa vị hôn thê của anh đã tìm đến tận cửa, yêu cầu cô rời đi.
“Mười triệu, rời khỏi vị hôn phu của tôi.” Cố Vi Vi kiêu ngạo nhìn Khúc Nhiễm, dáng vẻ như vợ chính nhìn người thứ ba.
Lời nói này cứ văng vẳng bên tai Khúc Nhiễm, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
Cảm giác thay đổi mãnh liệt, cô cảm thấy mình như là một người thứ ba xen vào trong tình cảm của người khác.
Nhưng đối với lời nói và hành động của Cố Vi Vi, cô thực sự cảm thấy chán ghét.
Cô ta càng nói, Khúc Nhiễm càng cảm thấy cô ta không xứng với Mặc Dịch Minh.
Nếu hai người chỉ có hôn ước từ nhỏ, vậy có nghĩa là khi Mặc Dịch Minh còn rất nhỏ đã được quyết định, nhưng một đứa trẻ thì biết cái gì cơ chứ?
Huống chi, người mà Mặc Dịch Minh thích là mình, anh thật sự sẽ cùng người phụ nữ trước mặt này ở bên nhau hay sao?
“Tôi không đồng ý.” Khúc Nhiễm suy nghĩ một lúc lâu, trong ánh mắt dần dần bình tĩnh lại.
Cô khẽ mỉm cười, dưng dưng nhìn Cố Vi Vi.
"Tôi nghĩ cô Cố đây hẳn là cũng hiểu rằng Mặc Dịch Minh không thích cô Cố.
Người anh ấy thích chính là tôi.
Tình yêu không phân biệt thứ tự đến trước hay là đến sau, từ trước đến nay cũng chưa hề có sự công bằng.
Nếu như tôi có thể được tổng giám đốc Mặc để mắt đến, vậy có nghĩ là tôi và tổng giám đốc Mặc mới là một đôi, cô Cố đây chẳng qua chỉ là một người xen vào mà thôi.”
Câu nói của Khúc Nhiễm làm cho Cố Vi Vi tức giận, cô ta không ngờ được trên đời này lại có một người phụ nữ như vậy! Không biết điều!
"Cô Khúc cũng đừng có cho rằng Dịch Minh nhà tôi thích cô, cô chỉ là người mới lạ mà thôi! Tôi và Dịch Minh biết nhau từ bé, nếu như tôi không rời đi một thời gian, thì làm sao đến lượt cô nhảy vào thừa nước đục thả câu cơ chứ?”
Giọng điệu của Cố Vi Vi có chút hung hăng, bản thân nói lời lẽ tốt đẹp Khúc Nhiễm không nghe, vậy thì cô ta còn để ý thể diện giùm người ta sao?
“Cô là đồ nhà quê, thậm chí còn không cha không mẹ! Tôi chỉ muốn biết, một đứa trẻ không ai dạy dỗ sẽ có dáng vẻ thế này sao? Đeo bám vị hôn phu của người ta không rời, trên đời này làm gì còn có người không biết xấu hổ như vậy chứ, đúng là mở mang tầm mắt!”
Cơ thể Khúc Nhiễm run bần bật, Cố Vi Vi đã biết tất cả các thông tin của cô, cô ta điều tra mình!
Khúc Nhiễm cắn chặt môi, quả thực, đời này của mình, nói bối cảnh không có bối cảnh, nói quyền lực không có quyền lực, so với người đàn bà trước mặt này, khác gì vụn vặt đâu.
“Bây giờ thì sao? Cô vẫn nhất quyết bám lấy Dịch Minh đúng không?” Cố Vi Vi nghĩ rằng cô chỉ muốn tiền của Mặc Dịch Minh mà thôi.
Người như vậy cô ta cũng gặp nhiều rồi, nhưng không biết lại có người tham đến như vậy, mười triệu cũng không đủ lấp đầy bụng.
Khúc Nhiễm không lên tiếng, cúi đầu xuống, cố hết sức chống đỡ bản thân.
"Thật sự không biết ai sẽ thích một người đầu óc vứt đi như cô.
Người không có đầu óc cũng không sao, ít nhất còn có bối cảnh, cô thì sao chứ? Không cha không mẹ, so với sự nghiệp của Dịch Minh thì cũng chẳng được tích sự gì, thật sự không biết cô ỷ lại vào Dịch Minh như vậy, đối với Dịch Minh có ích lợi gì!”
Vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Cố Vi Vi nhìn Khúc Nhiễm: “Ngay cả thù hận giữ Dịch Minh và nhà họ Tô cô cũng không biết có đúng không? Thế nhưng nhìn dáng vẻ không có đầu óc như cô thì đoán chừng cũng không biết!".