Bởi vì việc này nên Mặc Dịch Minh không đến bữa tiệc đó mà Khúc Nhiễm cũng không.
Cố Vi Vi thong dong dạo bước bước trong buổi tiệc, lâu lâu lại nhìn về phía cửa.
Cô ta luôn mong mỏi sự xuất hiện của Mặc Dịch Minh, còn Khúc Nhiễm, tốt nhất là có thể đến, nếu không thì sao có thể tận mắt nhìn thấy cô ta và Mặc Dịch Minh đứng trên bục phát biểu, tuyên bố cô ta chính là vị hôn thê của anh chứ.
Nhưng mà, sự thật lại là…
Mặc Dịch Minh không biết đã đi đâu để trốn tránh Khúc Nhiễm, còn Khúc Nhiễm chỉ có thể một thân một mình ngồi trong phòng âm thầm rơi lệ.
Hai người không ai đến buổi tiệc, cho đến khi bữa tiệc đã diễn ra được một nửa.
Cố Hải Trung bực dọc tìm Cố Vi Vi: “Chuyện có trục trặc gì sao?”
Cố Vi Vi căng thẳng nói: “Rõ ràng Khúc Nhiễm đã nói Dịch Minh đồng ý rồi mà! Cứ chờ một lát đi, có lẽ gặp sự cố trên đường tới thôi?”
Đến tận bây giờ, trong lòng Cố Vi Vi cũng không biết rằng Mặc Dịch Minh có đến hay là không.
“Chờ một lát, chờ một lát!” Cố Vi Vi lẩm bẩm, trong lòng cũng trở nên căng thẳng hơn.
Rốt cuộc là Khúc Nhiễm có tới không? Hình như cô ta vẫn chưa tới thì phải, chắc không phải là…
Tâm trạng dần trở nên bối rối, sự mong chờ trong mắt của mọi người cũng dần trở thành thất vọng.
Mọi người từ từ rời khỏi buổi tiệc buồn tẻ vô vị này.
“Con đã gọi điện thoại cho Mặc Dịch Minh chưa?”
Cố Hải Trung thấy khách khứa đang dần rời đi, chẳng có lòng nào để tiến lên ngăn cản bọn họ lại.
“Được rồi, cha cũng không phải không biết anh ấy không nhận cuộc gọi của con mà!” Cố Vi Vi tủi thân bĩu môi, dậm chân nhìn khách khứa lũ lượt bỏ về.
“Cha, sao cha không ngăn bọn họ lại! Nếu bây giờ Mặc Dịch Minh đến thì phải làm sao?”
Cố Hải Trung hừ lạnh: “Con xem bây giờ là mấy giờ rồi! Thể diện của cha đã bị con làm cho mất sạch! Nhìn chuyện tốt mà con làm đi! Phí tiền thì không nói, cha mà đưa cái mặt già này ra sẽ bị người khác cười cho thối mũi!”
Cố Vi Vi rất tủi thân, cô ta cũng đã dặn dò Khúc Nhiễm rồi mà, còn cố ý gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Cho đến khi buổi tiệc kết thúc, trong ánh mắt của Cố Vi Vi hoàn toàn mất đi sự háo hức.
Cô ta đã hiểu rồi, Mặc Dịch Minh cho cô ta leo cây, Khúc Nhiễm cũng lừa gạt cô ta!
Tất cả những chuyện này chỉ sợ là do Khúc Nhiễm cố ý gây ra, khiến cho cô ta phải mất mặt!
Đúng ra là cô ta phải biết rõ rằng, tình cảm mà Khúc Nhiễm dành cho Mặc Dịch Minh chứ.
Cô ta còn cho rằng Khúc Nhiễm là người biết lý lẽ, không ngờ ngay cả xấu hổ như chuyện đâm sau lưng mà cô còn dám làm, khiến cho quan hệ thông gia giữa hai nhà họ Mặc, Cố xảy ra rạn nứt!
Nếu không có Khúc Nhiễm thì cô ta và Mặc Dịch Minh đã ở bên nhau từ lâu rồi!
Khúc Nhiễm muốn phá nát cuộc hôn nhân của hai nhà! Khiến cô ta không có cơ hội được ở bên cạnh Mặc Dịch Minh!
Cố Vi Vi tức giận đạp một đạp vào cái ghế dựa, vẻ mặt độc địa nhìn ra bên ngoài: “Khúc Nhiễm, cô cứ chờ đó cho tôi! Tốt nhất là cô có đừng trốn tránh tôi!”
Trong bữa tiệc không có một bóng người, chỉ còn lại một mình Cố Vi Vi, nhìn khắp nơi đều trống trải khiến trái tim cô ta như chìm sâu xuống đáy biển.
Khúc Nhiễm không biết chuyện tối hôm qua phát triển đến nông nỗi nào nhưng ngày hôm sau cô vẫn cảm thấy rằng mình không nên xuất hiện ở trong công ty.
Người phụ nữ kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, chắc chắn là vậy!
Cho dù thật sự cái gì cô cũng không làm nhưng cô ta sẽ nghi ngờ cô.
Quả nhiên như Khúc Nhiễm suy nghĩ, Cố Vi Vi đến công ty, chuyện đầu tiên là đi tìm Khúc Nhiễm.
“Khúc Nhiễm! Con khốn, cô được lắm!” Cố Vi Vi cười lạnh, tiến lên tính cho một cái tát.
Nhưng bàn tay vẫn chưa hạ xuống mặt của Khúc Nhiễm thì đã bị ngăn lại.
“Cô Cố, không nói hai lời đã đánh người, đây không phải việc một cô chủ cành vàng lá ngọc nên làm đâu!” Ánh mắt của Khúc Nhiễm lạnh lùng, không có chút sợ hãi, nói: “Cô Cố muốn cái gì thì cứ nói thẳng, cớ gì phải động thủ?”
Cô đã không còn là thiếu nữ mười tám tuổi, trước đây, khi cô mười tám cũng đã chẳng có ai dám bắt nạt cô, huống chi bây giờ cô đã gần hai mươi!
“Cô!
Cố Vi Vi híp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mình, vốn tưởng rằng cô chỉ là một con thỏ trắng thôi, nhưng không ngờ rằng cô lại dần dần trưởng thành thành sói dữ!
“Được!” Cố Vi Vi nuốt xuống cục tức: “Tôi hỏi cô, chẳng phải cô đã nói Dịch Minh đồng ý rồi sao? Vì sao hôm qua lại không tới?”
Cố Vi Vi lia ánh mắt sắc bén về phía Khúc Nhiễm như đang muốn xẻo mổ lời nói của cô ra, xem có phải thật không.
“Tôi đã nói với tổng giám đốc Mặc là thật, anh ấy đồng ý cũng là thật! Nhưng mà cái miệng của cô lại không giữ kín, bây giờ tôi còn đang bị anh ấy hiểu lầm đây này! Các người lợi dụng tôi lừa tổng giám đốc Mặc đến, cái gọi là chuyện tốt cũng chỉ là chuyện tuyên bố việc liên hôn của nhà họ Mặc và nhà họ Cố thôi!”
Nghĩ đến việc Mặc Dịch Minh gọi điện tới oán trách mình, cô chỉ muốn xé người phụ nữ này ra thành trăm mảnh!
“Lợi dụng cô thì sao? Lợi dụng cô là để mắt đến cô rồi! Nếu không phải tôi bất hoà với Mặc Dịch Minh thì tôi thèm tìm đến cô sao? Đúng là nực cười!” Cố Vi Vi lạnh mặt nói: “Tôi thấy cô ở trong làm loạn thì có! Cô nói đi, là ai nói cho Mặc Dịch Minh chuyện bữa tiệc tổ chức là để tuyên bố chuyện liên hôn hả!”
Câu nói của Cố Vi Vi khiến Khúc Nhiễm sửng sốt, chính cô cũng chỉ nghe từ Mặc Dịch Minh thôi, còn việc ai nói với Mặc Dịch Minh thì cô cũng không biết.
“Tôi nghe tổng giám đốc Mặc nói như vậy, còn ai nói cho anh ấy thì tôi không biết.” Khúc Nhiễm lạnh lùng nói, đôi mắt nhìn thẳng vào Cố Vi Vi.
Những chuyện mà cô nói hoàn toàn là sự thật, không có chút dối trá nào!
“Cô nghĩ rằng tôi tin cô hay sao?” Cố Vi Vi thấp giọng cười, cô ta đã hỏi mọi người xem giữa hai người thân thiết đến mức nào.
Muốn biết chuyện này rất đơn giản, ở trong văn phòng thì chỉ cần muốn biết là có thể xới chuyện cũ của hai người lên.
Đôi khi, địch ý của đàn bà mạnh mẽ như vậy đấy.
Chỉ cần người ta cho là như vậy thì khó có người có thể dứt bỏ ra khỏi lòng mình được.
“Cô đó, tuổi vẫn còn trẻ mà lòng dạ lại thâm sâu như vậy! Thế nhưng cô quên một điều, rằng giữa tôi và Mặc Dịch Minh có hôn ước, nhà họ Cố liên hôn với nhà họ Mặc chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Cho dù không phải nhà họ Cố thì cũng không đến phiên một đứa con gái nhà quê như cô!”
Cố Vi Vi hơi hất cằm lên, cô ta mang giày cao gót nên khi đứng trước Khúc Nhiễm lại trông có ưu thế hơn hẳn.
Dáng vẻ khinh người kia cũng chẳng có chút che giấu nào, nhuần nhuyễn vô cùng.
“Tuỳ cô, Khúc Nhiễm tôi chưa bao giờ sử dụng thủ đoạn như vậy! Cũng chưa từng nói năng lung tung gì cả, cô không tin thì cô cũng không cần phải tin!” Khúc Nhiễm nhìn Cố Vi Vi, từ từ xoay người rời đi.
“Khúc Nhiễm, đồ đê tiện độc ác nhà cô!”
Vào lúc Khúc Nhiễm rời đi, Cố Vi Vi ở phía sau không ngừng mắng mỏ.
Giống như nếu không khiến Khúc Nhiễm kích động thì sẽ không dừng miệng.
Sau đó không biết có phải Khúc Nhiễm đã đi xa rồi hay là cô ta đã ngừng mắng mỏ, dù sao thì hai tai cũng thanh tịnh, lồng ngực cũng như trút được gánh nặng.
Nhưng mà, dưới sự sỉ nhục như vậy của Cố Vi Vi thì cho dù là người được dạy dỗ đàng hoàng cũng muốn xông lên tát cho vài cái bạt tai.
Để cô ta biết cảm giác bị đánh là như thế nào!
“Tổng giám đốc Mặc, anh đang ở đâu, em có việc muốn tìm anh!”.