Tuy rằng bây giờ khi nghe được giọng nói của Khúc Nhiễm thì Mặc Dịch Minh vẫn có chút bực bội.
Thế nhưng lại không thể kìm được nỗi nhớ nhung trong lòng nên đã đồng ý gặp mặt.
Từ sau ngày đó cho đến tận bây giờ, những chuyện xảy ra vào hôm đó vẫn khiến lòng anh rối rắm.
Rõ ràng Khúc Nhiễm thích anh, nhưng lại vì một cái hôn ước không có ý nghĩa gì mà lùi bước khiến cho Cố Vi Vi từng bước đến gần, nghĩ trăm phương ngàn kế đào một cái hố chờ anh nhảy vào!
Nếu như tổng giám đốc Thẩm không gọi điện thoại cho anh thì suýt chút nữa anh đã đến bữa tiệc đó mà không hay biết gì, vậy thì hôn ước cũng sẽ bị chứng thực!
Mặc Dịch Minh không thích liên hôn, nhất là việc hai người không có tình cảm nam nữ gì mà lại sống ở bên nhau.
Với anh, điều đó còn đáng sợ hơn cả việc sống chung một nhà với người xa lạ!
Khúc Nhiễm tìm được Mặc Dịch Minh theo địa chỉ, vốn dĩ cô chỉ muốn càu nhàu, giải bày những khó chịu trong lòng mình, sau đó là giải thích việc cô chẳng biết gì hết, chỉ là bị người khác lợi dụng mà thôi.
Nhưng Khúc Nhiễm còn chưa mở miệng gì thì đôi mắt tràn đầy thất vọng và không dám tin của người đàn ông kia đã đập vào hai mắt cô.
Khúc Nhiễm mím môi, cảm giác tắc nghẹn nơi cuống họng khiến cô ngậm chặt miệng, biểu cảm không được tự nhiên.
Dường như người đàn ông đó đang oán trách tất cả những việc cô đã làm, nhưng thật ra thì cả hai đều là người bị hại mà?
“Em tìm anh có chuyện gì không?”
Tuy rằng lúc này Mặc Dịch Minh rất muốn tiến lên ôm lấy cơ thể thon gầy của người phụ nữ trước mắt này nhưng anh biết, lúc này cô rất lạnh nhạt với mình.
Nếu anh tuỳ tiện đến gần thì chỉ sợ rằng cô sẽ không do dự chút nào mà xoay người rời đi.
“Chuyện bữa tiệc kia, em không biết đó là kế hoạch của Cố Vi Vi, em bị lợi dụng!” Khúc Nhiễm mở miệng, trong giọng nói mang theo sự tủi thân.
“Nhưng em muốn rời bỏ anh là sự thật!”
Cho tới bây giờ, Mặc Dịch Minh chỉ trách Khúc Nhiễm đã đẩy anh ra, không cần anh nữa mà thôi.
“Em không biết anh thích em sao? Chuyện đó không rõ ràng sao? Sao em có thể nhẫn tâm đẩy anh cho một người phụ nữ khác vậy hả? Em có biết anh đau lòng nhiều bao nhiêu không?”
Mặc Dịch Minh nhìn chằm chằm vào Khúc Nhiễm, đôi mắt đã đỏ bừng cả lên.
Chua xót đã lấp kín trái tim từ lâu, khó chịu đến phát đau.
“Em…”
Khúc Nhiễm ngây ngẩn.
Cô cũng không muốn, nhưng chính cô cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
Nhà họ Cố có thể giúp anh nhưng cô không thể, bởi vậy nên cô đã nghĩ là phải lùi bước.
Đề tài của hai người dần lệch khỏi mục đích ban đầu của Khúc Nhiễm.
Vốn là Cố Vi Vi đã chơi Khúc Nhiễm, sau đó lại còn bị Mặc Dịch Minh hiểu lầm.
Thế nên Khúc Nhiễm mới tìm đến anh để nói cho rõ ràng, nhưng bây giờ lại…
Dường như người đàn ông này chỉ biết đến bản thân mình phải chịu ấm ức thiệt thòi và đau khổ, nhưng chẳng lẽ trong lòng cô không khó chịu hay sao?
“Tại sao em lại không nói gì?” Hai tay của Mặc Dịch Minh buông thõng, sợi tóc phía trước rũ xuống, thấm đẫm mồ hôi khiến tầm mắt của anh bị cản trở, không thấy rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm nở nụ cười chua xót: “Em có thể nói gì nữa? Anh cho rằng từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh phải ấm ức thôi sao? Em thì sao, anh cho rằng em cảm thấy dễ chịu lắm ư?”
Cố Vi Vi nhiều lần đến kiếm chuyện, chèn ép và tỏ thái độ với cô, bản thân cô có thể nhịn được.
Cho dù giữa hai người có hôn ước thì vốn dĩ cô cũng muốn làm ngơ nhưng đến lúc nghĩ đến việc cô không có khả năng giúp đỡ cho anh nên mới chọn lùi bước.
Chẳng lẽ bản thân cô cảm thấy rất dễ chịu hay sao?
“Em không thấy dễ chịu? Anh thấy em cực kỳ dễ chịu là đằng khác! Không có anh bên cạnh kèm cặp mỗi ngày nhất định rất thoải mái nhỉ! Muốn làm cái gì thì làm cái đó! Chỉ mong anh biến mất đi thì em mới vui!”
Mặc Dịch Minh cười lạnh, thật ra đây không phải là suy nghĩ thật sự trong lòng anh.
Thế nhưng nghĩ đến chuyện cưới hỏi với nhà họ Cố mà Khúc Nhiễm lại đẩy anh ra thì những lời nói thốt ra miệng chỉ toàn là tức giận, thẳng thừng đâm về phía Khúc Nhiễm.
“Anh nghĩ em như vậy sao?” Khúc Nhiễm dùng ánh mắt không dám tin mà nhìn Mặc Dịch Minh, khoé miệng càng thêm chua xót hơn, nước mắt cũng quanh quẩn nơi hốc mắt, suýt nữa thì rơi lệ.
“Mặc Dịch Minh, suy nghĩ của anh đúng là quá tốt! Thì ra trong lòng anh nghĩ em là người như vậy có phải không?”
Khúc Nghiễm tức giận nói một tràng khiến Mặc Dịch Minh ngẩng đầu lên, lộ ra sợi tóc trước hai mắt.
Mặc Dịch Minh nhìn cô, không trả lời.
“Mặc Dịch Minh, anh đúng là khiến em quá thất vọng!” Khúc Nhiễm hét lớn, nước mắt gì đó đều chảy xuống, thấm ướt cả khuôn mặt: “Mặc Dịch Minh, anh yên tâm đi.
Sau này em sẽ không còn xuất hiện trước mặt anh để anh khổ sở nữa đâu!”
“Khúc Nhiễm!”
Cho đến khi bóng dáng kia lảo đảo muốn rời đi thì Mặc Dịch Minh mới hoảng loạn đưa tay ra để kéo lại.
Hai chân như bị rót chì, nặng nề vô cùng.
Đến cuối cùng anh vẫn không bước được bước nào.
Nửa bước cũng không.
Trong lòng Khúc Nhiễm rất đau đớn, rất tủi thân.
Thì ra con người lại yếu đuối như vậy, không cần ở trước mặt bệnh tật, mà ngay cả ở trước người trong lòng hay ở trước tình cảm cũng vậy.
“Em hết lòng hết dạ muốn để anh được tốt đẹp hơn, anh lại chỉ thấy rằng em muốn đẩy anh đi.
Nhưng anh có biết vì sao em lại làm như vậy không?”
Khúc Nhiễm cười, khóc lóc đi trên đường.
Những người đến người đi đều ngạc nhiên, tại sao một cô gái ăn mặc đoan trang lại có biểu cảm chua sót, loạng choạng đi ở đầu đường, nhiều lúc còn không chống đỡ được cơ thể của mình vậy chứ.
Không ai có thể biết được tâm trạng lúc này của cô, cô cũng không yêu cầu xa vời rằng có người có thể hiểu cô, chỉ cần cô cố gắng chịu đựng là được rồi.
“Khúc Nhiễm?” Ở cách đó không xa, giọng nói nghi hoặc truyền đến nhưng lại không gợi lên chút hứng thú nào cho Khúc Nhiễm.
Chỉ là gặp người quen trong lúc chật vật mà thôi, rốt cuộc vẫn là chật vật, cô cũng không thèm quan tâm.
Người nọ nhanh chóng bước tới, kéo lấy cánh tay của Khúc Nhiễm: “Khúc Nhiễm, em sao vậy?”
Cô lung lay cứ như là có thể ngã xuống nền đất bất kỳ lúc nào.
Lục Ngạn sợ cô té nên nhanh chóng tiến lên trước đỡ lấy cô.
“Sao em lại một mình ở chỗ này? Đã xảy ra chuyện gì? Em…”
Lúc Khúc Nhiễm quay đầu lại, cho dù Lục Ngạn có nhiều chuyện chưa nói ra nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của cô gái này, anh ta lại không thốt nên lời.
“Lại đây với tôi!”
Lục Ngạn kéo Khúc Nhiễm lên xe, lái xe phóng về phía trước.
Anh ta không sợ biểu cảm quá mức tái nhợt và vô lực của cô mà là khuôn mặt đầy nước mắt và nụ cười tự giễu kia.
“Trong bao có kẹo, em lấy ra mà ăn đi.” Lục Ngạn nhìn cô nhắm mắt tựa vào ghế sau, nhịn không được mà mở miệng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt kinh khủng, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt khiến tóc dính bết lên.
Đôi mắt đỏ bừng như hạch, cả người như vừa trải qua chuyện gì đả kích lắm.
Cũng không biết cô đã đi trên phố bao lâu rồi, những người khác có xem cô là trò đùa không?
“Có kẹo sao?”
Khúc Nhiễm nhắm hai mắt, đeo tai nghe nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của Lục Ngạn.
Kẹo… đã bao lâu cô không mua rồi nhỉ?
Từ nhỏ cô đã thích ăn kẹo, bởi vì vị ngọt có thể khiến lòng người vui vẻ.
Cho dù trong lòng có đắng chát thì dù sao trong miệng vẫn ngọt, cũng khiến bụng ngọt lên.
“Ừ, của người khác đưa, em cũng biết tôi không ăn kẹo mà.”.