Thiên Kim Hắc Hóa


Khúc Nhiễm nhìn Mặc Dịch Minh chậm rãi đi ra ngoài, cô lập tức ngồi vào trong góc, kéo thấp mũ xuống.

Cô chợt thấy cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cảm giác cứ như bị phản bội vậy.

Rõ ràng trước đây Mặc Dịch Minh còn biểu hiện ra dáng vẻ chẳng them ngó tới, tại sao hôm nay hai người lại đi gặp riêng nhau cơ chứ?
Có thể thấy rằng Tô Duyệt Nhiên đang rất vui vẻ, ở đó nói chuyện không ngừng, trông như một cô bé đang bị hãm sâu vào lưới tình.

Còn Mặc Dịch Minh cũng không có biểu hiện gì là mất kiên nhẫn, chỉ ngồi ở đối diện, nhẹ nhàng uống ly cà phê trước mặt.

Khúc Nhiễm không thể chịu được, nhưng lại không có lý do gì để đi qua làm phiền bọn họ, vì vậy cô tức giận rời khỏi quán cà phê từ một cửa khác.

Sắc trời cũng không còn sớm nữa, cô không muốn về khách sạn, nên cuối cùng lại đến quán bar.


Không ngờ khi vừa đi ngang qua ngõ, bỗng nghe thấy tiếng chửi bới bên trong.

"Tôi nói này cậu cả Cố ơi, thường ngày cậu phong lưu còn chưa tính, nhưng mà lần này cậu lại nhớ thương đến người phụ nữ của tôi, có phải là hơi quá đáng rồi không?"
Cậu Cố? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!
Trong lòng Khúc Nhiễm khẽ động, ngay lập tức thận trọng nhích từng li từng tý đến gần.

Thật không ngờ, đó thực sự là Cố Mộc Trạch.

Anh ấy dựa lưng vào góc tường, đứng trước mặt anh ấy là sáu người đàn ông cường tráng, người dẫn đầu là một tên trọc đầu mặc áo ngắn tay màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng hình dây xích lớn, trên cánh tay đầy hình xăm.

Rõ ràng lần này Cố Mộc Trạch đã chọc tới phiền toái rồi.


Dựa theo vẻ ngoài cậu ấm đào hoa thường ngày của anh ấy, nếu không nhờ vào thế lực của gia đình, chỉ sợ chuyện bị đánh đập là chuyện thường ngày rồi.

Khúc Nhiễm im lặng ngồi xổm ở đầu ngõ nhìn trộm, người này là bạn của Mặc Dịch Minh, nếu đã để cô bắt gặp thì cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng khi nhìn bóng dáng nhỏ bé này đi qua, anh ấy dần dần cảm giác được có gì đó không đúng, mới nhận ra hình như là Khúc Nhiễm chỉ đến một mình: “Khúc Nhiễm, cô chạy mau đi! Đi tìm Mặc Dịch Minh lại đây!"
"A, bây giờ muốn chạy sao? Đã quá muộn rồi đấy?"
Tên hói đầu liếm khóe miệng, trong mắt đầy vẻ đáng khinh.

Đúng vậy, đã không còn kịp nữa rồi.

Khúc Nhiễm cười khẩy trong lòng, tiện tay cầm một cây gậy bên cạnh, đập vào đầu người đàn ông ở gần cô nhất.

Một tiếng “bùm” vang lên, dưới trình trạng không chút phòng bị nào, người đàn ông bị ăn một gậy, từ từ ngã xuống.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận