Tô Duyệt Nhiên hồn bay phách lạc trở về nhà, thấy mẹ và cha mình đang ngồi trong phòng khách lo lắng chờ đợi.
“Mẹ!” Tô Duyệt Nhiên ấm ức hét lên một tiếng, vội vàng chạy đến lao vào vòng tay của mẹ mình.
Cái ôm ấp áp của mẹ tựa như bất cứ lúc nào cũng tỏa ra sự ấm áp.
“Nhiên Nhiên của mẹ ơi, con đã đi đâu thế này? Khiến mẹ lo lắng gần chết!” Lâm Uyển vòng tay ôm lấy con gái của mình vào lòng, trái tim lập tức thả lỏng.
“Mẹ ơi, anh Lục đã trở về rồi, vừa rồi con mới đi gặp anh ấy đây này.
” Nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Lục Ngạn, Tô Duyệt Nhiên ôm lấy Lâm Uyển, hận không thể tố hết nỗi khổ của mình ra ngoài.
"Anh Lục nổi giận với con, dọa con sợ chết khiếp, ánh mắt anh ấy trừng làm con hốt hoảng cả lên.
Mẹ ơi, con sợ quá!” Tô Duyệt Nhiên bĩu môi rúc vào vòng tay của mẹ mình mà oán giận.
“Con còn mặt mũi mà giận hờn nữa sao?” Tô Chính Thiên hừ lạnh mở miệng: “Lục Ngạn nổi giận với con là vì con không tuân thủ đức hạnh của phụ nữ! Có vị hôn thê nào lại qua lại với người đàn ông khác hay không chứ! Con bị giận cũng xứng đáng lắm!"
“Cha! Bây giờ mà cha còn oán trách con nữa sao? Không phải bây giờ cha nên đau lòng cho con gái của cha hay sao?” Tô Duyệt Nhiên đã được chiều chuộng từ bé, tự cho là không có gì sai cả, sai cũng là Lục Ngạn sai, do anh ta đối xử lạnh nhạt với mình!
“Con là con gái của cha đấy! Cho dù cha không đau xót con thì thôi đi, đằng này lại còn hùa với người ngoài bắt nạt con là sao?" Tô Duyệt Nhiên nhớ tới Lục Ngạn, cơn tức trong lòng càng lúc càng lớn.
“Con còn không biết xấu hổ mà nói à.
Nếu không phải tại con, kết cục của tập đoàn Tô thị đã không như thế này rồi! Không có nhà họ Lục làm chỗ dựa, nhà họ Tô bây giờ không là cái rắm gì hết!”
Tô Chính Thiên tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Nhiên, cảm thấy cô ta quá mức vô liêm sỉ!
“Tập đoàn Lục thị, tập đoàn Lục thị, sao trong đầu cha cứ suốt ngày toàn là tập đoàn Lục thị vậy hả? Cha là đồ vô dụng hay sao vậy? Tại sao cứ phải dựa vào tập đoàn Lục thị mới có thể làm tập đoàn Tô thị đứng vững được? Người ta làm đến được như vậy tại sao cha lại không làm được?” Tô Duyệt Nhiên chế giễu nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Tô Chính Thiên tràn đầy khinh thường.
“Là cha vô dụng cho nên mới phải dựa vào tập đoàn Lục thị chứ gì? Còn muốn tính đường bán con gái của mình đi! Đây gọi là bán con gái để đổi lấy giàu sang! Mẹ nó, dựa vào con gái mà kiếm tiền!” Tô Duyệt Nhiên tức giận lên đến đỉnh điểm, gì cũng nói hết ra ngoài không ngừng lại được.
Mẹ Tô nghe thấy con gái mình nói ra những lời này thì nhất thời hoảng sợ, đang muốn ngăn cản Tô Duyệt Nhiên đừng tiếp tục nói nữa thì một cái tát còn nhanh hơn cả bà ta!
“Bốp!”
Tiếng tát giòn tan vang lên, lần này Tô Chính Thiên không hề cảm thấy áy náy trong lòng.
“Tô Duyệt Nhiên, ông đây sinh ra loại con gái như mày quả là vô ích! Mày làm được gì? Ngoài việc oán giận tiêu tiền khoe của ảo tưởng, mày còn có thể làm được gì nữa? Nhà mày ở tiền mày xài, không phải do ông đây kiếm được hay sao? Mày là cái rắm gì chứ!”
Sắc mặt Tô Chính Thiên đỏ bừng, tức giận lên đến đỉnh điểm: "Tao nói cho mày biết nhá, ngữ như mày không bằng một đầu ngón tay của Tô Tuyết! Tốt xấu gì lúc nhỏ nó ngoan ngoãn hiểu chuyện, không đi khắp nơi gây chuyện! Ai mà như mày, cả ngày chỉ biết gây chuyện rồi gọi tao đi chùi đít cho mày!”
Đây là lần thứ hai cô ta bị cha mình đánh, Tô Duyệt Nhiên thu lại vẻ mặt của mình, thản nhiên nhìn Tô Chính Thiên: “Tô Tuyết nó chết rồi.
Cái chết của nó ấy, một đám các người sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm được đâu!"
"Còn nữa, Tô Tuyết trong miệng ông lúc nào cũng tốt này tốt nọ, bởi vì nó chỉ là một con rối, làm việc cho tôi, lót đường cho tôi, sống trong nhà này giống như một con ở đợ.
Chỉ cần ăn no mặc ấm, nó sẽ trở thành một con đàn bà ti tiện hoàn toàn bị khống chế ở trong lòng bàn tay!” Tô Duyệt Nhiên nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười bất thường.
“Thứ các người muốn không phải là con gái, mà là tiền, là một con rối!”
Tô Duyệt Nhiên liếc mắt nhìn bọn họ lần cuối, chậm rãi trở về phòng mình, đóng sầm cửa lại, trút bỏ sự bất mãn trong lòng.
Tô Tuyết có tốt thì còn có lợi ích gì nữa chứ? Nó đã chết rồi!.