Mặc Dịch Minh không nói hai lời, kéo Khúc Nhiễm đi ngay, hoàn toàn không thèm để ý đến thần sắc mờ mịt của tổng giám đốc Hứa.
Lục Ngạn nhìn chằm chằm tổng giám đốc Hứa một cái, bưng ly rượu của mình đi về bên khác.
Xem ra hôm nay không có cơ hội nói chuyện riêng với Khúc Nhiễm rồi.
“Tổng giám đốc Mặc, tổng giám đốc Mặc! Chúng ta không chào hỏi mà đã đi như vậy, liệu có ổn không?”
“Lên xe.” Mặc Dịch Minh không liếc nhìn cô một cái, tại sao trước kia anh không cảm thấy người phụ nữ này có sức hút lớn như vậy chứ? Chẳng phải tổng giám đốc Hứa nói như vậy là muốn lừa Khúc Nhiễm về nhà làm cháu dâu à?
“Đàn ông muốn lừa một cô gái vị thành niên không phải là người tốt.”
“Tôi lớn rồi.” Khúc Nhiễm tức giận nói, tuổi tác của mình trong hai kiếp cộng lại cũng lớn hơn anh rất nhiều!
Vừa dứt lời, sắc mặt của Mặc Dịch Minh càng tối hơn: “Ý của cô là muốn bị lừa vào nhà họ Hứa?”
“Không không không, không phải vậy đâu!” Khúc Nhiễm thật sự không nghĩ đến điều này.
Đừng nói đến vấn đề tuổi tác, còn nhiều chuyện cô chưa giải quyết được, lấy đâu ra thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương chứ? Huống chi cô cũng không thích cậu em kia!
“Vậy thì được.
Sau này ít liên lạc với tổng giám đốc Hứa lại, có chuyện gì thì cứ để cho ông ấy tìm đến tôi.” Mặc Dịch Minh vẫn không yên tâm, nghiêm túc dặn dò Khúc Nhiễm.
“Ừm!” Khúc Nhiễm sững sờ, cảm giác giống như người lớn dạy dỗ con nít vậy.
Tổng giám đốc Hứa đứng ngồi không yên, dạo này lừa một cô cháu dâu khó khăn đến vậy sao? Nhất là các cô gái trẻ có năng lực lại xinh đẹp.
“Ôi!” Lừa cháu dâu thất bại, thằng nhóc Mặc Dịch Minh kia lại khiến ông ta hơi giật mình.
Thằng nhóc này lớn đến vậy mà chưa từng có đối tượng, lúc này lại che chở Khúc Nhiễm như thế, không phải là…
Suy nghĩ này khiến cả người ông ta run rẩy.
Nếu thật sự là như thế thì không phải mình quá thảm rồi sao? Thôi thôi, sau này không nên tùy tiện tìm cô gái nào nữa, chuyện của người trẻ tuổi thì để cho người trẻ tuổi xử lý đi!
Lục Ngạn không rời đi, ngồi ở một góc không gây chú ý, trong đầu anh ta lặp đi lặp lại những hành động của Khúc Nhiễm vừa nãy.
Có rất nhiều cô gái thích ăn đồ ngọt, thậm chí không phải là không có một người sáng mắt lên khi thấy thức ăn ngon.
Điều này không đủ để chứng minh cô là cô gái đó, thế nhưng cảm giác quen thuộc kia cứ quanh quẩn không thể giải thích được.
“Cậu hai Lục, chuyện ngài muốn chúng tôi điều tra đã hơi tiến triển.” Một cú điện thoại gọi tới, giọng nói hơi mừng rỡ khiến đôi mắt của Lục Ngạn lại sáng lên.
“Nói đi, thế nào rồi?”
“Mặc dù không tra được tên, nhưng đã tìm được thông tin bệnh viện nơi các cô chủ nhà họ Tô ra đời.
Tôi tin là sẽ tra được hồ sơ khai sinh sớm thôi!”
Hồi sơ khai sinh không thể xóa bỏ, cứ cho là người nhà cô cố ý giấu đi nhưng có thể lần theo dấu vết! Đặc biệt là các bác sĩ và y tá phụ sản, không thể nào một sinh mạng nho nhỏ đến với thế giới này lại không tồn tại chút dấu vết nào, không thể nào!
“Được, tiếp tục điều tra!”
Về đến nhà, Mặc Dịch Minh đi thẳng một mạch vào phòng sách, Khúc Nhiễm cũng không để ý, dung dăng dung dẻ trở về phòng.
“Tôi cần một đầu bếp, ừ, nữ, trẻ tuổi, lưu ý chút về tính cách phẩm chất, biết làm món ăn ngọt.”
Sau khi cúp điện thoại, thư ký nam ở đầu dây điện thoại bên kia hơi bối rối.
Anh ta đi theo tổng giám đốc Mặc nhiều năm như vậy mà không hề biết anh thích ăn món ngọt, không phải đây là thứ các cô gái thích ăn sao?
Lắc đầu, thư ký nam vội vàng quên hết mớ hỗn độn kia, tổng giám đốc Mặc là người mà những nhân viên nhỏ như chúng ta có thể nghị luận sau lưng à?
Ở bên này, Khúc Nhiễm sờ bụng của mình, nhớ tới những món ăn ngon trong bữa tiệc kia vẫn chưa kịp nếm thử, trong lòng cảm thấy hơi mất mác.
Vì một lý do nào đó mà Mặc Dịch Minh cho Khúc Nhiễm chơi thả ga, nhưng hai vệ sĩ kia vẫn phải đi theo cô, dù cô đi đâu thì lúc quay đầu lại sẽ thấy hai vệ sĩ này ở cách cô không xa.
“Anh hai, các anh có khát không? Có mệt không?” Khúc Nhiễm dè đặt đến gần bọn họ, nhìn hai gương mặt không hơi biểu tình kia, trong lòng cô hơi sợ.
Hai người kia không nói lời nào, chỉ lắc đầu một cái, sau đó ánh mắt tiếp tục nhìn về phía trước, khuôn mặt rất nghiêm túc.
“Dù gì cũng phải nói chuyện đi chứ! Như vậy đáng sợ lắm luôn!” Khúc Nhiễm nghĩ thầm, cúi đầu ủ rũ đi về phía trước.
Đó chẳng qua chỉ là một tai nạn nhỏ ngoài ý muốn mà thôi, cô không dễ bị bắt cóc như vậy! Hai người vệ sĩ này thật sự rất dư thừa, ngoại trừ việc khiến người khác không được tự nhiên ra thì không có gì không tốt cả.
Khẽ thở dài một cái, thích thú đi dạo phố cũng bay mất.
Không biết mấy ngày nay Mặc Dịch Minh chạy đi đâu mà không dẫn cô theo.
“Cô Khúc.” Khi Khúc Nhiễm còn đang ngẩn người thì có người gọi cô từ đằng sau.
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là người nào, Khúc Nhiễm không muốn gặp anh ta, nhưng vẫn phải miễn cưỡng quay người lại để chào hỏi.
“Thật là trùng hợp, cậu hai Lục.” Khúc Nhiễm cười hết sức miễn cưỡng, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
“Cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi, cô vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không?” Lục Ngạn cười nhẹ một tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào Khúc Nhiễm, không cho Khúc Nhiễm một cơ hội nói dối nào.
“Ừm.” Nghĩ tới nghĩ lui, Khúc Nhiễm vẫn đồng ý.
Trước đây anh ta cứu cô, cô cũng phải làm chút gì đó cảm ơn mới được.
Quá lắm thì chút nữa cô mời anh ta ăn cơm, nhưng trong túi mình còn ít tiền như vậy… chắc là đủ nhỉ?
Khúc Nhiễm đi ở phía sau, càng ngày càng gần vệ sĩ, Lục Ngạn đi ở phía trước, thấy vậy thì đi chậm lại, dẫn đến cả đoạn đường đi này vô cùng khó khăn.
Thật vất vả mới tìm được chỗ ngồi, Khúc Nhiễm cũng không muốn ăn gì nữa.
Nhưng Lục Ngạn lại giống như đói lắm vậy.
“Cô chỉ ăn từng này?” Lục Ngạn cau mày nhìn chén rau quả salad nhỏ trước mặt Khúc Nhiễm, nhìn thế nào cũng thấy rất đói.
“Rất khỏe mạnh.” Khúc Nhiễm vô tình cầm nĩa đâm vào lá, tay trái chống cằm, đầu hơi nghiêng, giống như không muốn ăn lắm.
Lục Ngạn nhìn động tác nhỏ của cô thì hơi giật mình, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại và gọi cho cô một món nổi tiêng của quán.
“Gầy quá, ăn nhiều chút.”
Câu nói của Lục Ngạn khiến Khúc Nhiễm lập tức nhớ lại nhiều năm trước, lúc cô vẫn còn là Tô Tuyết.
Cũng một câu “Gầy quá, ăn nhiều chút!”, đến bây giờ nghe lại, cảm giác vẫn như vậy, mũi nóng lên, cảm giác hơi chua xót.
“Hửm?” Lục Ngạn phát hiện Khúc Nhiễm đang ngẩn người, đưa tay gõ nhẹ mấy cái lên bàn.
“Không sao.” Khúc Nhiễm lấy lại tinh thần, cười một tiếng rồi đáp lại anh ta.
Sau đó tỉ mỉ gắp từng miếng hành trong tô mì ra, nhìn chúng với ánh mắt ghét bỏ.
Lục Ngạn để đũa xuống, lẳng lặng nhìn cô gái cố chấp bên kia, dường như không lấy ra hết thì không thể bỏ qua.
Dường như ý thức được nơi này có người ngoài, Khúc Nhiễm đột nhiên dừng tay, đối diện với cặp mắt thích thú đó.
“A… nhìn tôi làm gì? Ăn cơm của anh đi!” Khúc Nhiễm hơi thẹn quá thành giận khi nói câu này, nhìn cô làm gì chứ, thật xấu hổ!
“Được.” Lục Ngạn nhịn không được mà bật cười, cuối cùng hai người cũng ăn được bữa trưa trọn vẹn và yên tĩnh.
Sau khi ăn xong, Lục Ngạn còn muốn hẹn Khúc Nhiễm cùng nhau đi dạo chút, nhưng Khúc Nhiễm lấy lý do phải đi về ngủ trưa để từ chối anh ta.
“Vậy cũng được, lần sau tôi lại hẹn cô.” Không đợi Khúc Nhiễm trả lời, người nọ đã nhanh chóng rời đi.
“Không phải chứ, ngay cả cơ hội từ chối cũng không cho à?” Khúc Nhiễm bất đắc dĩ..