“Tôi nghĩ anh cũng không có chuyện gì quan trọng, tôi và tổng giám đốc Mặc rời đi trước, anh nghỉ ngơi cho thật tốt.” Nhìn sắc mặt của Mặc Dịch Minh một chút, Khúc Nhiễm gượng cười kéo Mặc Dịch Minh rời đi.
Thật là kỳ lạ, sao lúc nào hai người này cũng như đang ở trong chiến tranh vậy?
Anh ta còn chưa kịp cản lại thì hai người đã đi xa rồi.
Lục Ngạn than nhẹ một tiếng, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Không trả lời bất cứ câu hỏi nào, cô gái kia cứ luôn trốn tránh anh ta, cứ như anh ta là mãnh thú vậy.
Ưu sầu nhìn trần nhà, thân thể của anh không hề bị thương, nhưng mà trong lòng lại có một vết thương rất lớn.
“Cậu hai, trại trẻ mồ côi bên kia thật sự quá cứng miệng, nhưng cũng may tôi đã nghe được một số chuyện!” Tiếng nói vui vẻ của A Chính truyền đến, sắc mặt của Lục Ngạn lập tức khá hơn.
“Chuyện gì?”
“Cô hai của nhà họ Tô tên là Tô Tuyết, là chị em song sinh với Tô Duyệt Nhiên!”
“Chị em song sinh… Tô Tuyết…” Lục Ngạn lẩm nhẩm: “Cái tên này giống y như con người của cô vậy, lạnh lùng, cũng như khi đó cô chưa từng nói thêm bất cứ câu nói thừa thãi nào.”
Quả nhiên là thế, nhà họ Tô có hai cô con gái, cô hai xuất hiện phát triển mạnh lĩnh vực điện ảnh, mục đích sinh tồn chỉ để tăng thêm hào quang cho cô cả, đưa toàn bộ mọi thứ cho Tô Duyệt Nhiên.
Lòng dạ của nhà họ Tô thật quá độc ác, thật quá độc ác!
Lục Ngạn nhắm hai mắt lại, trong đầu toàn là nụ cười và khuôn mặt của Tô Tuyết.
Sau khi về đến nhà thì hai người đã lỡ mất chuyến bay, Khúc Nhiễm cũng cảm thấy rất mệt, vậy nên Mặc Dịch Minh đã bỏ suy nghĩ ra ngoài du lịch.
Khúc Nhiễm còn chưa biết tên thật của cô ở kiếp trước đã bị người khác biết được, tất cả mọi thứ của cô gần như đã bại lộ hết trước mặt người đàn ông kia.
Vài ngày đi sớm về trễ, Khúc Nhiễm dần dần quên đi những chuyện đã xảy ra hôm trước.
Thấy khẩu vị của Khúc Nhiễm dần dần trở nên tốt hơn, dì Trần đắc ý nói tài nấu nướng của mình lại tăng lên rồi.
Khúc Nhiễm xấu hổ cười một tiếng, dì Trần cũng quá ngốc rồi? Nhưng mà một người dì đáng yêu như vậy khiến cho cuộc sống của cô vui vẻ lên không ít, nhất là khi cô không hề nói chuyện phiếm được với những người phụ nữ khác.
“Tôi đã nói rồi mà! Tên đàn ông đó nhất định là có quan hệ không bình thường với cô gái kia!”
Trong lần đọ sức không biết thứ mấy, dì Trần lại chiến thắng!
“Đừng cho là tôi già rồi mà mù! Năm đó tôi cũng được xem như là một đóa hoa đó!” Con người Dì Trần cái gì cũng tốt, nhưng lại nói rất nhiều, có đôi khi nói nhiều cũng là một môn nghệ thuật, nhưng mà loại chuyện khoác lác mà không chuẩn bị bản thảo trước thì lại khác phiền toái!
“Đúng đúng đúng! Dì Trần là một đóa hoa!” Khúc Nhiễm phụ họa nói, mặc dù vẻ mặt không bằng lòng, nhưng vẫn chấp nhận sự thổi phồng của dì Trần, khiến bà rất vui vẻ.
Thật ra có nhiều lúc Khúc Nhiễm rất hâm mộ sự lạc quan của dì Trần, gặp chuyện gì cũng bỏ hết ra khỏi đầu, gặp phải khó khăn cũng không sợ, không tự tin mù quáng, rất giỏi động viên cổ vũ người khác.
Mặc Dịch Minh – người cho cô một ngày nghỉ, cũng đang ngồi ở trong phòng khách, cầm một quyển sách lên xem, đáng tiếc là mọi sự chú ý của anh đều bị cuộc đối thoại của hai người hấp dẫn.
Tuy rằng cảm thán dì Trần lắm lời nhưng Mặc Dịch Minh có thể cảm giác được tâm trạng của Khúc Nhiễm đang tốt lên từng ngày, nụ cười trên mặt cô cũng xuất hiện nhiều hơn.
Mặc dù khoác lác không soạn trước kịch bản rất khiến người khác đau đầu, nhưng cũng khá vui vẻ, ít nhất bầu không khí trong nhà sẽ không còn quá nặng nề, mà có sức sống hơn, hơn nữa trông có vẻ Khúc Nhiễm rất thích bà.
Mặc Dịch Minh chăm chú nhìn Khúc Nhiễm, thấy cô thoải mái cười to, anh cũng yên tâm hơn.
Lục Ngạn: Tôi xuất viện rồi, em có thể tới đón tôi không?
Khúc Nhiễm nhìn vào điện thoại, nhớ tới khuôn mặt cầu xin hèn mọn của người kia thì lại cảm thấy có chút không đành lòng từ chối, nhưng vừa nghĩ tới chuyện anh ta quấn lấy cô hỏi những điều kia thì lại đau đầu!
“Tổng giám đốc Mặc, anh có thể ra ngoài một chuyến với tôi được không?”
Không bao lâu sau, Mặc Dịch Minh và Khúc Nhiễm đã đi tới phòng bệnh của Lục Ngạn.
Lần trước tới cô cũng không hề chú ý đến tình trạng của bệnh viện, thậm chí ở kiếp trước cô cũng rất ít khi xuất hiện trong bệnh viện, để giấu diếm sự tồn tại của cô, cũng là để không gây thêm phiền phức cho Tô Duyệt Nhiên.
“Sao thế?” Mặc Dịch Minh khẽ cúi đầu, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng không yên của cô.
“Tôi không sao, anh có nhớ phòng bệnh của Lục Ngạn là phòng nào không? Tôi đột nhiên quên mất rồi.” Khúc Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, ngước mắt nhìn thoáng qua Mặc Dịch Minh.
“Căn phòng cuối cùng ở tầng năm.”
Khúc Nhiễm gật đầu, tiến lên phía trước.
“Thật sự quên rồi sao?” Mặc Dịch Minh trầm ngâm nhìn bóng lưng của cô như đang có điều suy nghĩ.
Rốt cuộc trong lòng của cô đang suy nghĩ điều gì, vì sao cô lại khiến người ta cảm thấy như không thể nhìn thấu được chứ?
“Em… tới ư?” Ngay khi Lục Ngạn nhìn thấy Khúc Nhiễm, nụ cười lập tức xuất hiện trên mặt, cũng không để ý đến sự đau đớn trên người mà cuống quít đứng dậy, nhưng mà ngay khi nhìn thấy người ở sau lưng cô thì nụ cười trên mặt anh ta cứng lại.
“Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Mặc.” Lục Ngạn lạnh mặt, ánh mắt địch ý nhìn Mặc Dịch Minh.
“Ừm.” Mặc Dịch Minh lạnh nhạt trả lời một chữ, sau đó dựa vào tường, hai tay vòng lại trước ngực.
Khúc Nhiễm thấy thế cũng dựa vào tường, mím môi thật chặt, không nói lời nào.
Bầu không khí cứng ngắc yên tĩnh, không có ai lên tiếng nói chuyện.
Mặc Dịch Minh ngước mắt nhìn Lục Ngạn, như muốn nhìn ra cái gì đó từ hai con mắt của anh ta.
Cảm xúc bên trong đôi mắt này khiến người ta rất khó đoán, có nhớ nhung, lại có thăm dò, có yêu thương, cũng có mất mác.
“Nếu như cậu hai Lục cứ khăng khăng muốn nằm ở trên giường không xuất viện thì chúng tôi đi trước.” Khúc Nhiễm đối diện với cặp mắt kia, giọng điệu rất mất kiên nhẫn.
Cô không thích hoàn cảnh này, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, mặc dù không quá ồn ào, nhưng mà máy móc lạnh buốt khiến cô lạnh cả người.
Tất cả những cảm xúc trong mắt Lục Ngạn hóa thành bất đắc dĩ: “Đã lâu không gặp, em càng ngày càng thờ ơ với tôi, không giống như em lúc trước.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Nhiễm tràn ngập khiếp sợ và tức giận, sau đó cô nhanh chóng bước ra, rời khỏi phòng bệnh.
Cô rất kháng cự Lục Ngạn nhắc lại chuyện xưa, nhất là câu nói không giống em lúc trước kia càng khiến cô cảm thấy tức giận!
Chẳng lẽ có ai đã quy định một người không thể thay đổi trong cả cuộc đời à? Vì sao cô phải giống như trước kia chứ?
Hơn nữa, điều quan trọng hơn là, vậy mà anh ta lại nói ra ngay trước mặt Mặc Dịch Minh!
“Tô Tuyết!” Nhìn thấy Khúc Nhiễm tức giận rời đi, anh ta không chút nghĩ ngợi gì mà thốt ra cái tên mà anh ta đã thầm nhớ.
Ngay khi Lục Ngạn phản ứng lại thì Mặc Dịch Minh nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, ngay sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Ngay sau khi nói ra cái tên đó thì Lục Ngạn đã cảm thấy tuyệt vọng.
Cô không còn giống trước kia, thậm chí tên cũng không giống, nhưng mà anh lại không để ý đến chuyện Mặc Dịch Minh đang ở đây mà gọi ra tên của cô.
Điều quan trọng nhất chính là lỡ như Mặc Dịch Minh hỏi Khúc Nhiễm, như vậy thì tất nhiên cô sẽ biết được chuyện anh âm thầm điều tra cô.
Vậy thì cô có ghét mình hơn hay không…
Lục Ngạn cảm thấy vô cùng, vốn là vì để gặp được Khúc Nhiễm nên anh ta mới bịa chuyện, bây giờ thì tốt rồi, anh ta gặp được cô, nhưng mà có thể anh ta sẽ không thể gặp lại cô thêm lần nào nữa.
Khúc Nhiễm đang khó chịu trong lòng đã đi rất xa, cúi đầu đá vào một hòn đá nhỏ trên đất, đá chúng nó ra xa mới bỏ qua.
“Ầm!” Cục đá không có mắt, Khúc Nhiễm dùng sức cũng khá lớn, cũng không biết cục đá đã đập phải thứ gì.
Cùng lúc đó, một tiếng hét khàn khàn vang lên: “Á! Là ai đá cục đá này, khiến nó đập vào chân của tôi?”.