So với tự mình vất vả trồng trọt thì thuận tiện hơn nhiều.Lâm Kiều nghĩ đến, nhịn không được nở nụ cười rồi đứng dậy.Không biết nữ chính này có nhận phiếu không.
Người giàu trong một khu vực, hẳn là không cần đi… không quan hệ.
Cố Hoa Viên nói hắn có phiếu."Mày nói tao nên đến chỗ cô gái đó mua cái gì mới tự nhiên? Giúp mày không bị bại lộ.
Nếu không thì kết bạn với cô gái đó nha?” Lâm Kiều nóng lòng muốn thử.Phì Miêu không tiếp lời mà xoay sang chỗ khác, người chơi không nhận nhiệm vụ thì trò chơi nên tiếp tục thế nào?Lâm Kiều không biết, không chỉ mình cô nhìn chằm chằm vào vật tư của nữ chủ Tô Duy Trân mà còn có những người khác.Trước kia, người gây mâu thuẫn với cô là Lý Nhị Muội luôn đứng vào bên cạnh cửa nhà mình nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Sau khi cô ta thấy nhìn thấy Tô Duy Trân đạp xe ngang qua cửa nhà mình thì trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Sau đó, cô ta bước vào phòng rồi vừa làm nũng vừa oán giận với người đàn ông của mình, “Tô Duy Trân kia lại đến tối mới về, không biết là nhận hoạt động gì ở bên ngoài.
Lãnh đạo nhóm quân khu của anh không quản sao?”Trần Chỉ Đạo chỉ liếc cô ta một cái rồi tiếp tục đọc báo.Là một người thi đậu trường quân đội, được phân làm cán bộ trẻ tuổi.
Trần Chỉ Đạo rất chướng mắt vợ mình nhưng anh không có biện pháp.
Cha mẹ và anh em dưới quê rất lo lắng cho anh nên mới tìm người con dâu tốt chăm sóc cho anh.
Đến khi, anh về quê liền giới thiệu vợ cho anh.Lúc ấy, anh còn nghĩ sao cũng được.
Anh đã nói rồi.
Dù sao anh cũng không thích ai nên kết hôn với ai cũng được.
Vậy là anh đồng ý kết hôn.Đương nhiên, lúc ấy anh cảm thấy đối phương khá thuận mắt, không đến nổi nào.
Anh thuộc dạng người có quy tắc, cảm thấy tìm được người vợ như vậy là đủ rồi nên anh cảm thấy thỏa mãn.Kết quả sau khi kết hôn, anh mới phát hiện.
Thật ra ngoại hình không quan trọng, tính cách mới quan trọng.Từ khi cười vợ về, vợ anh đúng là một người thích gây họa.
Không nói đâu xa, liền nói gần đây nhất.
Đầu tiên, cô ta gây sự với vợ của Từ Viễn Chinh.
Hai ngày nay, cô ta không ngừng bới móc vợ tương lai của Cố Hoa Viên trước mặt anh.Đoàn đóng quân của bọn họ ở huyện Tuy Xa chia làm ba doanh trại.
Họ không tiếp xúc nhiều với hai doanh trại khác, hợp tác với nhau cũng không nhiều.
Tuy nhiên, anh và Từ Viễn Chinh, còn có Cố Hoa Viên đều là người trong cùng một doanh trại.
Đài đầu bất kiến đê đầu kiến*.* Đài đầu bất kiến đê đầu kiến : ngẩng đầu không thấy, cứ cúi đầu là thấy, dùng để hình dung thường xuyên gặp mặt.Vợ anh muốn anh trở thành kẻ thù của toàn bộ doanh trại à.Trần Chỉ Đạo mới 25-26 tuổi.
Anh kết hôn mới được 2 năm nhưng giống như đã hơn 30 tuổi.Lý Nhị Muội thấy anh không động đậy nên không vui: “Sao anh không nói chuyện? Vài thứ trong nhà cô ta rốt cuộc là từ đâu tới?”“Liên quan gì đến tôi? Hôm nay tôi đang vội, không rảnh.
Hơn nữa, không phải cô ấy thi đậu công chức trong huyện sao.
Dĩ nhiên cô ấy phải tăng ca.
Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì?”Lý Nhị Muội vừa nghe liền kích động, “Ý của anh là sao? Có phải anh cảm thấy tôi không thi đậu công chức mà cô ta thi đậu.
Đó chính là bản lĩnh đúng không.
Anh coi thường tôi phải không?”Đúng là không coi ai ra gì.
Trần Chỉ Đạo chỉ dám nói thầm trong lòng chứ không dám nói ra vì sợ cãi nhau.“Không có chuyện đó.
Gần đây tôi đang bận nên tôi sẽ ở lại văn phòng để tăng ca.”Anh nói xong liền đi ra ngoài.Lý Nhị Muội tức đến lệch má: “Vậy khi nào anh về thì nhớ gánh nước về cho em.
Trong nhà không còn nước!”“Cô không thể gánh một mình?” Trần Chỉ Đạo đội mũ, vẻ mặt không thể hiểu nổi.Lý Nhị Muội: “……” Người ta muốn để đối phương xách nước đến.Còn mỗi ngày đến đưa cơm.Lý Nhị Muội tức điên.
Lúc cô ta mới đến doanh trại, vì trong nhà không lương thực nên cô ta phải ăn ở căn tin.
Người đàn ông của cô ta không thèm múc cơm cho cô ta.
Trong khi cô ta chưa quen cuộc sống ở đây nên phải tự mình tìm đồ ăn.
Việc này gây ra không ít chuyện cười.So với Lâm Kiều bên kia thì đúng là đau khổ mà..