Cố Hoa Viên liền cười: “Các cậu là anh hùng có đất dụng võ.
Nhàn nhã cậu có chịu được không.”“Lại nói về cậu.
Cậu tính làm việc ở dọah trại cả đời à.
Trước đây, cậu chính là sinh viên tốt nghiệp ưu tú của chúng ta đó.”“Trước cứ làm vậy.
Xây dựng quốc gia, nơi nào chẳng giống nhau.” Cố Hoa Viên nói: “Đúng rồi, tôi sắp kết hôn.”Vừa nghe lời này, đối diện liền kích động.
Người đó vội hỏi là người như thế nào mà có thể bắt được trái tim đồng chí Cố Hoa Viên.“Vợ được đính hôn từ nhỏ .”“Ha ha, cậu vẫn là người rất truyền thống.”“Đừng quậy, tìm cậu là có chuyện muốn nhờ.
Vợ tương lai của tôi đã thất lạc nhiều năm.
Chúng tôi mới gặp lại nhau gần đâu.
Trước đó, cô ấy rất cực khổ…”Sau đó lại nói đến sinh hoạt của Lâm Kiều ở nhà tư bản.“Cô ấy rất ít nói về quá khứ sinh hoạt của mình, nhưng tôi thấy cô ấy vẫn không vui vẻ nên muốn tìm hiểu một chút về sinh hoạt trong quá khứ của cô ấy.
Nếu có thể tháo gỡ liền tháo gỡ, tránh để sinh hoạt kìm nén sau khi kết hôn.
Cậu hỏi thăm giúp tôi.
Đúng rồi, nếu có thể lấy được một chút ảnh chụp của quá khứ thì càng tốt.
Cô ấy luôn nhắc mãi về chuyện đó.
Cô ấy nói muốn lưu giữ để làm kỉ niệm.
Lúc còn làm người hầu cho người khác, người ta có chụp ảnh nhưng không chia cho cô ấy.
Tôi nghĩ nhiều năm như vậy khẳng định là còn, người nhà đều chạy nhưng ảnh chụp thì chắc còn lưu lại.”“Ai nha, này không có việc gì.
Nhưng mà đến lúc đó, chị dâu có cảm không cảm thấy vui vẻ vì thấy tôi đang điều tra cô ấy không.”“Sao vậy được, trong nhà tôi làm chủ, cô ấy dám?”“Ai da, bó tay rồi.
Lão Cố thật kiên cường.
Nếu cậu nói cho chúng tôi biết chị dâu ở bên này, chúng tôi đã sớm chăm sóc cô ấy giúp cậu.”“Tôi đây còn không phải báo sớm sao?” Cố Hoa Viên cười cười, lại dặn dò anh ấy đừng để cho người khác biết để miễn cho náo loạn gây hiểu lầm.
Chức vụ này của bọn họ, nhất cử nhất động đều làm người suy nghĩ miên man.
Bằng không hắn cũng không đến nỗi chạy ra ngoài gọi một cuộc điện thoại này.“Hiểu, tôi đều hiểu, yên tâm đi.” Bên kia hận không thể đánh ngực bảo đảm.
Cho đến bây giờ, anh chưa nhận được việc gì tốt.
Khó có được một việc tốt, anh đương nhiên muốn hoàn thành thật hoàn hảo.
Đến khi tìm thấy ảnh chụp thì trực tiếp gửi qua.Nói xong chuyện này, Cố Hoa Viên mới buông điện thoại, mang mũ đi ra khỏi cục bưu điện.Vật liệu để xây nhà tắm và nhà vệ sinh không cần nhiều lắm, nhưng nếu muốn xây cho tốt thì có vài món vật liệu nhỏ phải từ từ tìm kiếm.Cố Hoa Viên vốn định chắp vá dùng tạm, thế nhưng cân nhắc thấy Lâm Kiều biểu hiện cũng không tệ, nói phấn chấn là phấn chấn, nói đi làm là đi làm, anh cảm thấy vẫn nên tỉ mỉ một chút.Hơn nữa sau này mà kết hôn thật thì chỗ này không phải là chuyện ngày một ngày hai mà ít nhất cũng phải sống mấy năm, sửa nhà cho cẩn thận cũng tốt.Lần này anh tới đây, ngoài việc gom mua chung xi măng và gạch cùng với trung đoàn thì còn phải mua về thêm cái bệ xí xổm với cả một ống thoát nước.Xi măng và gạch thì nhờ chỗ Từ Viễn Chinh là có thể lo liệu được, còn những thứ khác thì anh phải tự đi tìm.Cố Hoa Viên tới huyện Tuy Viễn cũng không phải mới ngày một ngày hai.
Mặc dù bình thường rất ít khi tới trung tâm huyện đi lại nhưng vì công việc xây dựng của trung đoàn nên khó tránh khỏi việc liên hệ với người địa phương ở đây.Ở đây không có xưởng gốm, nếu muốn mua mấy thứ này thì còn phải đi đường vòng.Anh quanh quanh rẽ rẽ rồi rẽ vào nhà khách địa phương.Cái khác thì nhà khách không nhiều, nhưng mà bệ xí xổm thì nhiều.Có vài phòng còn có nhà vệ sinh riêng cơ.Đôi lúc muốn sửa sang nhà vệ sinh thì sẽ nhập mấy thứ này.Cô gái lễ tân nhà khách thấy anh tới thì lập tức đứng dậy chào: "Đại đội trưởng Cố."Cố Hoa Viên cười gật đầu: "Tiểu Lưu, Lão Đổng có đó không, gọi anh ấy ra giúp tôi.""Được ạ.".