Lãnh Dung Dung liếc mắt nhìn về phía Diệp Thu Thư đang ngồi ở đằng kia trong lòng không vui "Bà là ai chứ? Đói bụng phải ăn sáng có gì kỳ quái sao? Hơn nữa bây giờ bà là người của thời đại nào rồi? Có phải là trong phim truyền hình sáng sớm còn phải phục vụ trà hay không? Buổi sáng cũng không phải là ở trong hoàng cung, hay là bà là thái hậu hả?"
Diệp Thu Thư thường thích cãi nhau với Mặc Lâm Uyên.
Vậy nhưng Mặc Lâm Uyên đã là một người tàn tật, từ rất lâu rồi không tranh cãi với bà ta.
Bây giờ cuối cùng cũng có người mới đến tranh luận với bà ta, Diệp Thu Thư thật sự vui vẻ, mà Lãnh Dung Dung lại cảm thấy vô cùng phiền phức.
Mà Diệp Thu Thư cũng không ngờ đến việc người mới này vậy mà lại ăn nói cộc lốc và phản bác ngay lập tức, hoàn toàn không có chút lịch sự.
"Cô..."
"Bà là ai cơ chứ? Bà bị ốm hả? Tôi cũng không mời bà ăn sáng cơ mà."
Lãnh Dung Dung sau khi nói mấy lời này cũng xoay đầu nó với ông cụ đứng ở đằng kia.
Xung quanh có rất nhiều người, vậy nhưng cô chỉ nhận ra mỗi lão gia mà thôi.
Trong một tháng chuẩn bị đám cưới, cô cũng đã có hình dung sơ bộ về gia đình nhà họ Mặc này.
Có thể thấy ông lão này mặc dù không để cho người chồng tàn tật của cô thừa kế tài sản, vậy nhưng ông ấy đối với Mặc Lâm Uyên hình như vẫn có chút tình cảm, những điều này cũng được xem như là chuyện tốt.
Mặc lão gia lúc này mỉm cười hoài nhã "Vợ chồng mới cưới dậy muộn cũng không có chuyện gì lạ.
Ông nghe nói hôm nay Dung Dung đã chăm sóc Lâm Uyên dậy.
Dung Dung, hôm nay con đã vất vả rồi.
Dì Trương à, hãy nhanh chóng mang bữa sáng ra để Dung Dung và A Uyên ăn sáng đi."
"Cha, như vậy là không có quy tắc, không có quy tắc đâu, cha chiều chuộng cậu ta như vậy là không tốt." Diệp Thu Thư ngồi ở đó tức giận lên tiếng.
Bà ta đã thống trị nhà họ Mặc trong nhiều thập kỷ qua, chỉ bằng một cái miệng đã có thể xé nát được mọi người, khiến cho mọi người phải thật sự hoảng sợ trước mặt cô ta.
Bây giờ lại bị một cô gái mới đến làm cho im lặng quả thật là không thể chịu nổi.
"Bà là dì Hai phải không? Người lớn luôn làm luôn và quy tắc và những vấn đề khác, bà ở đây để dạy tôi thế nào là hèn hạ hả?"
Lãnh Dung Dung đẩy Mặc Lâm Uyên từ từ rời đi nở ra một nụ cười lạnh lùng.
"Hèn hạ? Ý cô là gì chứ?" Diệp Thu Thư tức giận lên tính chất vấn.
Bà ta đã sống lâu như vậy, chưa từng có ai dám đứng trước mặt mắng như thế, thật sự làm cho bà ta tức giận đến mức muốn ngất đi.
Mà Lãnh Dung Dung cũng không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp đẩy Mặc Lâm Uyên rời đi vào phòng bếp ăn sáng.
Mà mấy người hầu sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng, Lãnh Dung Dung đẩy Mặc Lâm Uyên vào trong và bắt đầu dùng bữa.
Mặc thiếu gia nhìn chằm chằm vào cô vợ mới cưới của mình, trong lòng có chút suy tư.
Người phụ nữ này có tài hùng biện và dũng cảm ơn anh tưởng nhiều, mấy lời nói của cô thật sự gây choáng váng đến không nói nên lời.
"Cô đắc tội người khác rồi." Mặc Lâm Uyên đột nhiên lên tiếng nói.
"Người vừa rồi là dì hai sao?" Lãnh Dung Dung có chút lãnh đạm đưa mắt nhìn lên phía trước, lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người đàn ông kia đang nở một nụ cười thích thú.
Nếu như anh ta không phải là một kẻ tàn tật thì cũng không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn đeo lên giường của anh ta nữa.
"Dì hai tính tình xấu xa, hay mỉa mai người khác, mọi người đều sợ bà ấy, nếu cô cứ tiếp tục xúc phạm bà ấy, sau này bà ấy sẽ thường xuyên gây rắc rối cho cô.
Đến lúc đó tôi chỉ là một người tàn tật, thật sự không thể bảo vệ cô được đâu."
"Không sao, dù sao tôi cũng không cần anh bảo vệ." Lãnh Dung Dung xua xua tay nhẹ nhàng nói.
Cô có thể khiêm tốn hơn một chút được không?
Lãnh Dung Dung "Sao lại không ăn gì rồi? Không đói cũng phải ăn một chút gì đó chứ?"
Mặc Lâm Uyên im lặng không nói gì nữa và bắt đầu dùng bữa.
Sau buổi sáng, Lãnh Dung Dung biết Mặc gia chuẩn bị tổ chức một cuộc họp mặt gia đình vì tứ thiếu gia đã kết hôn, theo truyền thống phải dọn ra khỏi nhà cũ của Mặc gia.
Những đứa con của nhà họ Mặc sẽ phải chuyển ra ngoài sau khi kết hôn, tứ thiếu gia cũng không phải ngoại lệ.
Lãnh Dung Dung đẩy chồng mình đi ra ngoài phòng họp.
Trong đại sảnh, mấy người nhà họ Mặc vẫn đang ngồi ở đó, bàn luận chuyện gì rất sôi nổi, tại còn thì thầm nói chuyện với nhau.
Lãnh Dung Dung tìm một chỗ ngồi xuống, để Mặc Lâm Uyên ngồi trên xe lăn ở bên cạnh mình.
Đưa mắt nhìn thấy người đàn ông xinh đẹp trên xe lăn, anh ta vậy mà lại đang ngủ gật, dường như không quan tâm đến bất kỳ điều gì xảy ra.
Lãnh Dung Dung "..."
Sau đó ông lão mới chính thức lên tiếng, ông nói rằng sau khi bàn bạc mọi người quyết định sẽ để Mặc Lâm Uyên chuyển đến một căn biệt thự cũ ở ngoại ô phía tây.
Biệt thự bên kia khá lớn, cũng là bởi vì ở ngoại ô nên không khí trong lành hơn, bên cạnh lại còn có núi non cao lớn, phong cảnh rất tốt, rất thích hợp để Mặc Lâm Uyên dưỡng bệnh.
"Dung Dung, A Uyên, hai đứa có ý kiến gì không?" Lão gia nói xong mới đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ.
Mặc Lâm Uyên cuối cùng cũng ho khan mấy tiếng yếu ớt trả lời "Mọi chuyện đều nghe theo lời ông nội."
"Gả gà theo gà, gả chó theo chó.
Con cũng nghe theo lời ông nội, hoàn toàn không phản đối."
Lãnh Dung Dung thật ra rất muốn rời khỏi nhà cũ của nhà họ Mặc.
Dù sao đây cũng là nơi đầy mưu mô gian trá của thế hệ trước gia đình Mặc gia.
Chẳng hạn như Diệp Thu Thư, người như bà ta thật sự có thể khiến cho chúng ta lo lắng về cuộc sống của mình mỗi ngày.
Mà sống trong sự lo lắng như thế thật sự không hề dễ chịu.
Mà Lãnh Dung Dung không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết hôn với Mặc Lâm Uyên.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô sẽ đến gặp Lãnh Quan Đường một chuyến, chẳng bao lâu sau cô cũng sẽ ly hôn với Mặc Lâm Uyên.
Cô hoàn toàn không có ý định dính líu với những chuyện xảy ra trong nhà họ Mặc.
Mặc Lâm Uyên là một kẻ tàn phế và thậm chí anh ta còn không có ý định gây chiến với nhà họ Mặc.
Vậy thì cô cũng không cần phải lội vào vũng nước đục đó làm gì.
"Nếu cả hai không phải nói gì, vậy thì tranh thủ ngày hôm nay hai người thu dọn hành lý rồi đi đi." Diệp Thu Thư nở một nụ cười ý tứ rất rõ ràng.
Có thể nhìn thấy được những thành viên khác của gia đình này cũng đang vô cùng vui vẻ.
Sau khi tuyển được người tàn tật đi xa, có vẻ mọi người đều cảm thấy rất bình yên.
Sau đó tất cả mọi người trong thành phố đều biết, tứ thiếu gia nhà họ Mặc và phu nhân mới cưới Lãnh Dung Dung vừa ở nhà được một ngày liền bắt đầu chuyển đi.
Tuy nhiên hình như hành lý của Mặc Lâm Uyên lại không có nhiều.
Ngoại trừ mấy vật tư y tế, Mặc Lâm Uyên có số quần áo ít ỏi đến đáng thương, thậm chí những thứ đắt tiền xa xỉ cũng không có.
Lãnh Dung Dung "..."
Tại sao cô lại cảm thấy chồng mình sống ở đất hào môn này có chút khổ sở nhỉ?
Dù sao anh ta cũng là thiếu gia thứ tư của nhà họ Mặc, nhưng nhìn hành lý của anh ta mà, có vẻ chất lượng cuộc sống còn kém cỏi hơn cô nữa.
Sau khi thu dọn đồ đạc, hai người bọn họ nhanh chóng lên xe rồi khỏi nhà cũ của Mặc gia.
Trên xe còn có một người đàn ông tự xưng là vệ sĩ của Mặc Lâm Uyên đã đợi sẵn.
Trước khi cả hai người rời đi, ông lão bảo cô hãy dừng lại có chuyện cần nói.
Lão gia nhà họ Mặc đã lớn tuổi, lưng đã khom, tóc cũng đã bạc, cuối cùng nhìn về phía Lãnh Dung Dung trước mặt bất đắc dĩ thở dài một tiếng "Dung Dung, ông nội muốn nhờ con hãy chăm sóc cho A Uyên thật tốt nhé? Ông biết là con cũng không muốn kết hôn với A Uyên, nhưng xung quanh thằng bé không có ai, lại đáng thương hơn là ông cũng không thể giúp gì được cho thằng bé, vì vậy con có thể thay ông chăm sóc A Uyên thật tốt có được không?"
Lãnh Dung Dung im lặng nhìn về phía ông lão không nói gì.
"Ông nội có giấu một ít đồ ở đây, không đủ tiền thì bán đi, cầm lấy cầm lấy, đừng để người khác nhìn thấy, giữ gìn cho thật tốt.
Nếu sau này có cơ hội ông nội nhất định sẽ cho con thật nhiều tiền.
Ông thực sự chỉ mong con có thể đối xử tốt với A Uyên một chút, cho thằng bé cơm ăn áo mặc, bây giờ ông không quản lý gia đình này cho nên không thể hứa hẹn bất cứ điều gì với con được.
Ông biết con là một cô bé ngoan, cũng có thể sau này con sẽ rời xa A Uyên, nhưng ít nhất tại thời điểm bây giờ hãy hứa với ông rằng sẽ chăm sóc cho thằng bé thật tốt nhé?"
Nghe thấy dáng điệu chân thành của ông lão trước mắt, Lãnh Dung Dung đột nhiên cảm thấy vô cùng thương xót cho Mặc Lâm Uyên.
Nghĩ tới nghĩ lui, sau đó cũng gật đầu với ông lão trước mặt một cái "Ông yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Mà chỉ với một câu nói này ông lão thật sự đã yên tâm hơn phần nào.
Đôi mắt không nhịn được đỏ ửng lên "Cháu gái ngoan, vất vả cho con rồi, Dung Dung.
Đứa trẻ ngoan nhất định sẽ được khen thưởng, con phải sống thật tốt đấy nhé."
Lãnh Dung Dung mỉm cười vui vẻ "Được rồi ông nội, bọn con phải đi đây, bọn con còn phải thu dọn đồ đạc.
Ông đừng tiễn nữa, bên ngoài này rất nóng, ông mau vào trong đi."
Sau khi tiễn được ông lão vào nhà, Lãnh Dung Dung Bắt đầu xem xét những thứ mà ông đưa cho mình.
Sau khi quay người định bước vào trong xe thì bất ngờ có một lực rất mạnh kéo lại, mà loạt hành động này làm cho Lãnh Dung Dung bất ngờ đến mức suýt ngã xuống.
"Cô làm cái gì thế?"
Lãnh Dung Dung tức giận quay đầu nhìn về phía người đang ở đằng sau, là một cô gái tầm tuổi cô, trên người mặc quần áo xa xỉ, dáng vẻ kiêu ngạo lại độc đoán.