Trên mặt ba người cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Khóe miệng Hạ Hoài giật giật: "Chẳng trách bố cậu dám đón về nhà, mẹ cậu cũng đồng ý."
Nghĩ đến thì cũng chỉ để làm thú cưng thôi.
Một cô con gái không tranh được gia sản, đương nhiên không có uy hiếp gì.
"A Khiêm, cô em gái mới này của cậu thế nào?"
"Thế nào là thế nào?"
"Thì có xinh không? Dáng người có nóng bỏng không?"
Loại vấn đề nhàm chán này cũng chỉ có Hạ Hoài mới hỏi đến.
Động tác Thẩm Khiêm khựng lại, bài muốn ra dừng giữa không trung, sau hai giây mới thả xuống mặt bàn, mí mắt cũng không nhấc lên: "Cao, gầy."
Hạ Hoài có hứng hẳn, tiếp tục tra hỏi: "Cao bao nhiêu? Gầy bao nhiêu?"
"Hơn mét bảy, bốn mươi đến bốn mươi lăm cân."
Tần Trạch Ngôn nhíu mày: "Thế chẳng phải trông như cây sào à?"
Khóe miệng Thẩm Khiêm cong lên hiếm thấy, trong đầu hiện lên thân hình gầy gò, duyên dáng của thiếu nữ.
Đúng là giống như cây sào!
Tống Lẫm nhìn thấy cảnh này thì lập tức thấy kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Hai mắt Hạ Hoài như phát sáng.
Anh ta không thích vưu vật gợi cảm mà có khuynh hướng thích loại gầy, nếu như còn có thêm gương mặt trong sáng...
Chỉ tưởng tượng thôi cũng làm cho hô hấp anh ta trở nên gấp gáp, cả người nóng lên.
"À...!mặt mũi em gái cậu thế nào?"
Thẩm Khiêm nhíu mày, không biết là không hài lòng với gương mặt của thiếu nữ hay là không hài lòng với vấn đề của Hạ Hoài mà chỉ lạnh nhạt ném ra một chữ...
"Xấu."
Hạ Hoài thu lại gương mặt cười, sự hào hứng lập tức biến mất sạch.
Đáng xong một ván, Tống Lẫm quơ bài: "Không còn sớm nữa rồi."
Tần Trạch Ngôn: "Đến quán bar làm tăng hai nhé?"
"Thôi," Thẩm Khiêm cầm áo khoác lên: "Mai tôi còn có cuộc họp."
"Được, vậy thì giải tán thôi."
Đám người rời phòng.
Đi qua hành lang, đúng lúc họ trông thấy quản lý câu lạc bộ đang cúi đầu khom lưng lui ra khỏi một căn phòng khác, còn dùng tay áo lau mồ hôi trông cực hài.
Quay người nhìn thấy bốn vị thần tài, nụ cười vừa tắt trên môi ông ta lại lập tức nhếch lên, vội vàng chạy tới.
"Cậu Thẩm, cậu Hạ, cậu Tần, cậu Tống, mọi người chơi vui chứ ạ?"
3
"Quản lý Tiêu này, trông dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của ông kìa, trong đấy có quái thú nào à?" Hạ Hoài cất tiếng trêu chọc.
Ai ngờ, không những không mang lại hiệu quả gây cười mà còn dọa cho quản lý mặt cắt không còn một giọt máu.
"Cậu Hạ, tổ tông của tôi ơi! Cậu nhỏ giọng một chút..."
Hạ Hoài nhíu mày: "Có quái thú thật à?"
Quản lý Tiêu sợ anh ta nói thêm nữa sẽ khiến cho vị bên trong nghe thấy, lập tức nói thẳng thân phận ra: "Là Lục gia!"
Hạ Hoài im luôn.
Ngay cả Thẩm Khiêm, Tống Lẫm và Tần Trạch Ngôn cũng thu ngay lại vẻ cười nhạo, không còn thái độ thờ ơ nữa.
Cả Ninh Thành này, có thể xứng với một tiếng "Lục gia", ngoại trừ vị kia thì họ chẳng nghĩ được ra còn ai cả.
Thảo nào quản lý Tiêu lại nơm nớp lo sợ thế.
"À..." Hạ Hoài ho khẽ: "Thì ra là chú Sáu của tôi ở bên trong."
Bố của Hạ Hoài, Hạ Hồng Nghiệp và Quyền Lục gia kết nghĩa anh em, xếp hàng thứ tư, cho nên Hạ Hoài gọi một tiếng "chú" này cũng không sai.
Hiển nhiên quản lý Tiêu cũng hiểu rõ tầng quan hệ này, con ngươi đảo một vòng, đề nghị: "Hay là cậu vào chào hỏi một câu đi?"
Vẻ mặt Thẩm Khiêm khẽ thay đổi.
Tống Lẫm đột nhiên muốn hút thuốc.
Tần Trạch Ngôn thì không có phản ứng dư thừa nào.
Hạ Hoài vừa nhớ tới gương mặt uy nghiêm của chú Sáu kia, lòng bàn chân không nhịn được lạnh toát, răng trên đập vào răng dưới, suýt thì cắn rách môi.
Chỉ tưởng tượng thôi mà thế này rồi, gặp mặt có nổi không?
"Thôi thôi thôi..." Hạ Hoài vội vàng xua tay: "Chú Sáu tôi tới chỗ này nhất định là có công chuyện, không nên vào quấy rầy."
Quản lý Tiêu gật đầu: "Vậy được rồi." Ông ta muốn giúp cậu Hạ kiếm chút mặt mũi, nếu đối phương đã không cần thì không tiện miễn cường.
Ánh mắt Thẩm Khiêm trở nên u ám.
Cơn thèm thuốc lá của Tống Lẫm đột nhiên mất đi.
Ngay khi mấy người chuẩn bị rời đi, cánh cửa lớn đang đóng chặt đột nhiên được mở ra từ bên trong…