Thiên Kim Hung Tàn Khuấy Đảo Chốn Hào Môn


"Có chuyện gì à?" Người đàn ông hỏi, lễ độ nhưng rất xa cách.
Thẩm Loan ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
"Nói đi."
"Anh có thể chọn giúp em hai chậu hoa không? Em muốn đặt nó lên bệ cửa sổ trong phòng ngủ."
"Vì sao bảo anh chọn?"
Thẩm Loan khẽ mỉm cười: "Bác Đinh nói anh có nghiên cứu về cây cảnh? Mà em thì ù ù cạc cạc khoản này..."
"Cho nên?"
"Nếu như anh trai có thể giúp em thì tốt quá rồi ạ!" Thiếu nữ đứng giữa bụi hoa cười xinh xắn, sau lưng là ánh sáng màu quýt.
Thẩm Khiêm khựng lại, anh trai?
Bảo cô nhát gan nhưng xem ra không hẳn là vậy.
"Thích màu gì?" Người đàn ông đi lướt qua cô, hướng về phía khu bày chậu hoa.
Bác Đinh ngạc nhiên khi thấy cậu cả đã đi rồi mà còn quay lại, sau đó dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá cô ba.
Nhưng hai người lại không chú ý tới ông ta.
Thẩm Loan đuổi theo bước chân của người đàn ông, nghe vậy thì ngẫm nghĩ rồi nói: "Màu trắng, màu xanh lục ạ!"
"Mùi hương thì sao?"
"Không chọn."
Thẩm Khiêm dừng ở trước một chậu cây xương rồng, chỉ vào nó: "Màu xanh lá."
Thẩm Loan: "..." Đã bảo là có nghiên cứu về thú chơi cây cảnh rồi mà? Điểm quan trọng là: chơi cây cảnh!
Không phải nên là loại hoa cực đẹp, cực lộng lẫy, cực kỳ cực kỳ quý giá à?
Sao lại đi chọn chậu cây xương rồng chứ?
"Nhìn biểu cảm của em thì hình như không hài lòng hả?"
Thẩm Loan không vội vàng thừa nhận.

Đúng vậy, đúng là cô không hài lòng đấy, có vấn đề gì sao?
"Nó rất thích hợp với em." Người đàn ông nhấn mạnh.
"Vì sao ạ?"
"Xấu." Cũng rất ương bướng.
"..."
Thẩm Loan bực bội, quay người rời đi, có hơi tức đến nổ phổi.
Tùy hứng nhưng không mất đi vẻ đáng yêu.
Thẩm Khiêm đứng tại chỗ, đột nhiên nhếch lên nụ cười.

Dưới ánh mặt trời mới mọc, nụ cười của anh ta bớt đi vài phần lạnh nhạt, còn nhiều thêm một tia ấm áp ngầm.
2
Cô bé đáng thương cũng không phải ngốc đến độ không có thuốc chữa.
Thẩm Loan về đến phòng, trong lòng mắng chửi Thẩm Khiêm té tát.
Cộc cộc...
Cô đi dép lê, đứng dậy mở cửa.
"Cô ba." Người giúp việc nữ đứng ở ngoài cửa.
"Có chuyện gì?"
"Bác Đinh bảo tôi mang cái này tới."
Được lắm, là chậu cây xương rồng kia.
Vẻ mặt Thẩm Loan không lộ ra biểu cảm gì, nghiêng người, chừa ra một con đường: "Đặt vào bệ cửa sổ đi."
"Vâng."
Sau khi nữ giúp việc rời đi, Thẩm Loan ghé vào bệ cửa sổ, trước mặt là chậu cây xương rồng bụ bẫm xanh mơn mởn.
Cô dùng ngón tay chọc nó: "Cũng khá mượt mà."
Tám giờ, bảy người nhà họ Thẩm, trừ Thẩm Như còn đang ở Mỹ chạy dự án, đúng giờ xuống lầu ăn sáng.
Đây là quy củ mà mọi người tự ngầm hiểu khi ông cụ ở nhà.
Dương Lam thấy Thẩm Loan cũng xuống đúng giờ thì ánh mắt tối sầm xuống nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
"Chào dì ạ!" Nét mặt thiếu nữ vui tươi như hoa.
"...!Chào." Trong lòng của người phụ nữ vô cùng bực bội.
Ăn sáng xong, Thẩm Xuân Giang và Thẩm Khiêm tới công ty.

Thẩm Yên tới trường học, hôm nay cô ta có tiết.
Dương Lam hẹn mấy quý bà chơi bài, sau khi nhét vào túi xách mấy vạn tiền mặt thì cũng đi.
Thẩm Loan về phòng, lấy trong tủ quần áo ra một cái túi vải nửa cũ nửa mới, bên trong là tất cả tài sản của cô.
Một túi chỉ thêu, vài cây kim và hai nghìn tệ tiền mặt.
Cô lấy ra năm trăm tệ rồi dùng điện thoại gọi một chiếc taxi, sửa soạn xong bèn đi ra ngoài.
Ở siêu thị.
Thẩm Loan đứng ở khu dầu gội, không nhìn hàng, chỉ nhìn giá, dù sao cũng chỉ chọn được loại rẻ nhất.
Băng vệ sinh cũng vậy.
À, còn xà phòng, lướt qua Điêu Bài [1], Tide, đầu ngón tay dừng lại ở trên một bảng giá...!xà phòng giặt quần áo Thượng Hải cũ túi sáu miếng, 5.99 tệ.
[1] Một nhãn hiệu bên Trung
OK, chính là “cưng” rồi.
Đi dạo tới khu đồ lót, Thẩm Loan lướt một vòng, tìm được loại rẻ nhất.

Lúc đang chuẩn bị ném vào trong xe đẩy hàng, đột nhiên một giọng nói truyền tới...
"Cô gì ơi, đồ lót cô cầm là của trẻ con."
Động tác của Thẩm Loan khựng lại, cúi đầu nhìn kỹ, đúng là của trẻ con, với cả còn dùng chất liệu không tốt, chẳng trách lại rẻ thế.
Nhưng mà...
Cô nhìn về phía người đàn ông vừa mới lên tiếng nhắc nhở cô kia.

Không, nên xưng là "thiếu niên".
Mặt baby, cắt tóc đầu nấm, vóc dáng cũng không cao lắm, nhìn thì chừng mười lăm, mười sáu tuổi.

Trông có vẻ ngốc nghếch mà đáng yêu, thực ra ánh mắt kia có hơi lạnh lùng.
"Hi, cậu bạn nhỏ, sao cậu biết tôi cầm nhầm? Lỡ như tôi thực sự muốn mua loại này thì sao?"
Mặt baby kia nhìn chằm chằm cô, giọng nói khó chịu: "Đừng có gọi tôi là cậu bạn nhỏ." Sau đó quan sát cô từ trên dưới một lượt, nhíu mày: "Cô còn trẻ thế mà đã có con rồi à?"
Thẩm Loan lắc đầu: "Chưa có.

Nhưng mà..." Đột nhiên đổi giọng điệu: "Có thể mua cho bạn trai tôi mặc."
"Sao cơ?" Mặt baby có hơi hoang mang.
Thẩm Loan xích lại gần, một mùi hương tươi mát xộc vào khoang mũi chàng trai, nhưng kỳ lạ là cậu ta không thấy ghét.
"Nhóc con, biết cái gì gọi là thú vui hoang dã không? Là thế đấy."
Nói xong thì đẩy xe hàng đi, chuồn mất.
Mặt baby đứng đực ra tại chỗ, phần cổ trắng nõn lan ra một mảng đỏ bừng, thuận thế bò lên gương mặt.
Khi ngước mắt lên đã không thấy bóng dáng cô gái nữa.
Mẹ kiếp...
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm một dãy số: "Lục gia, hức hức hức...!tôi bị một người phụ nữ trêu, hu hu hu..."
Tâm trạng Thẩm Loan rất tốt, đẩy xe mua sắm tới quầy thu ngân tính tiền.
Hai bọc đồ lớn mới tốn của cô năm mươi tệ, quá tốt, quá hoàn hảo!
Đến giờ cơm trưa thì cô trở lại biệt thự nhà họ Thẩm.

Dương Lam không có nhà, bố con Thẩm Xuân Giang cũng không, trong phòng khách lớn lại chỉ có mình Thẩm Yên.
"Đứng lại."
Thẩm Loan mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi lên tầng.
"Con nhỏ ti tiện kia, tao đang nói chuyện với mày đấy, không nghe thấy à!" Cơn tức giận bùng lên trong tim Thẩm Yên, cô ta bước qua túm lấy cô.
Thẩm Loan thuận thế giả bộ lảo đảo, tay buông lỏng, hai túi đồ vừa mua thành công thu hút sự chú ý của đối phương.
Thẩm Yên đá một cái, đồ bên trong vung vãi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui