Thiên Kim Làm Vợ Kế

Về phần Tiết Minh Viễn, y thấy ba mẹ con khóc thương tâm như thế cũng cảm thấy không thoải mái, tình cha dù sao cũng không giống với tình mẹ. Y nghĩ chỉ cần bản thân cố gắng phấn đấu bên ngoài, có thể khiến người trong nhà mình được hưởng những điều kiện tốt nhất, những thứ tốt nhất. Bọn trẻ ngoan ngoãn đã là tốt rồi, xem ra còn phải có mẫu thân bên cạnh mới nên người.

Tiết Minh Viễn nhẹ nhàng khuyên bảo: "Được rồi, đừng khóc nữa. Hôm nay ta đã mua mấy món ngon ở ngoài về, nàng và các con mau nếm thử nào."

Nhược Thủy tròn mắt nhìn Tiết Minh Viễn, Tiết Minh Viễn ngượng ngùng sờ mũi. Tiết Uyên ngẩng đầu ngọt ngào nói rằng: "Mẫu thân, con muốn ăn ngon."

Tiết Minh Viễn nở nụ cười, nhanh chân chạy đi lấy đến. Mấy thứ bánh trái nho nhỏ, hai đứa nhỏ khóc đến mệt lả, vừa ăn xong đã buồn ngủ.

Tiết Minh Viễn khẽ thở dài một tiếng, ngắm khuôn mặt say ngủ của chúng, cảm giác như đã trút được gánh nặng. Nhược Thủy gọi người đến bọc kín cho hai đứa con trai rồi cẩn thận ôm về phòng. Tiết Minh Viễn nhìn Nhược thủy, nói như tự trách mình: "Ta thấy hai đứa chúng nó mỗi ngày đều vui vẻ, không ngờ trong lòng lại có nhiều nỗi khổ như thế, mà bọn chúng cũng chẳng nói với ta."

Nhược Thủy nghe xong bèn dịu dàng đáp: "Lúc đầu chàng không kiên nhẫn, bây giờ biết thì tốt rồi, sau này nếu có dịp thì chàng hãy cùng ngồi trò chuyện với chúng. Hai đứa nó đều rất thông minh, lại rất biết nghe lời." Tiết Minh Viễn liên tục gật gù.

Qua vài ngày, Viên thị muốn xoa dịu mối quan hệ giữa mình và bọn nhỏ, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào. Làm chút điểm tâm, bọn chúng nói Tố Tâm tỷ tỷ đã làm cho chúng rồi. Đưa đồ chơi đến thì chúng nói những thứ đó bên ngoài đều có bán, bây giờ thích chơi thứ Nhược Thủy cho hơn. Muốn trò chuyện à, các vị ngồi với một đứa trẻ năm tuổi một lúc đủ uống cạn chum trà cũng là hay lắm rồi, trò chuyện cái khỉ gì chứ. Viên thị nhìn con đường phía trước với vẻ nhụt chí, dự định nghĩ biện pháp khác.

Nhược Thủy cũng thường phái người đến hỏi Thẩm Mộ Yên xem lúc nào có thể giao tiền, những chuyện khác cũng bình thường như mọi ngày. Chuyện mua vải vóc làm y phục cho cả nhà cũng liên đới đến các chưởng quỹ. Hôm nay Nhược Thủy cùng Đường ma ma đến các cửa tiệm ghi trong danh sách. Hạ nhân báo lại nói Tiết Minh Viễn ngày hôm nay ở nhà sẽ mở tiệc rượu chiêu đãi bằng hữu.

Nhược Thủy thăm hỏi một chút, biết được người đến không nhiều, cũng chỉ sáu bảy người mà thôi, tất cả đều là "nhà trên" so với Tiết Minh Viễn. Lợi nhuận mà Tiết Minh Viễn kiếm được đều nhờ vào tiệm thuốc, cốt yếu là nhờ cửa tiệm của nhà có lang trung cao đường, Tiết gia cũng có năm bí phương tổ truyền, là mấy thứ thuốc Tiết phụ bỏ cả đời nghiên cứu chế ra, đấy chính là bài thuốc tinh túy của tiệm nhà họ Tiết. Thứ hai chính là tất cả những thứ khác, những loại dược liệu đều rất rẻ. Cả đôi song hành, hơn nữa cửa tiệm của Tiết Minh Viễn gầy dựng còn có Lục gia ở Đài Châu, Tam gia ở Hàng Châu, Ninh Ba một tiệm, Thiệu Hưng hai tiệm. Tổng cộng mười hai cửa hàng tất cả.

Dược liệu được giá rẻ cũng vì số dược liệu này đều được trực tiếp sản xuất, không qua kẻ trung gian thứ hai. Vì thế cho nên, những nhà trên cơ Tiết Minh Viễn đều là đại địa chủ, gia nghiệp đồ sộ, mỗi người đều có mấy trăm khoảnh (*rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 héc-ta) đất, trồng đủ các loại dược liệu. Thông thường họ không ở lại Đài Châu mà chỉ đến bàn chuyện làm ăn. Những người đến lần này đều là nhà có hợp tác với Tiết Minh Viễn, đứng đầu là một lão nam nhân họ Triệu, người xưng là Triệu viên ngoại.

Người đến hôm nay chính là vị Triệu viên ngoại này, ông ta nói những tiệm cơm ở Đài Châu đều đã dùng qua, muốn thưởng thức những món mới lạ, nghe nói thê tử Tiết Minh Viễn mới cưới đến từ kinh thành, bèn giật dây mấy vị đại gia khác, bảo rằng muốn ăn những món của kinh thành. Một bữa cơm thôi mà, Tiết Minh Viễn đương nhiên không thể cự tuyệt, vừa đồng ý bên này thì bên kia đã vội vã sai người về nhà thông báo cho Nhược Thủy chuẩn bị cơm tối.

Nhược Thủy suy nghĩ một lát rồi gọi Sầm An gia - quản sự nhà bếp đến hỏi: "Hôm nay Nhị gia muốn thết khách, nói là muốn ăn món trong kinh thành, lát nữa Đường ma ma sẽ sang bên ấy làm vài món. Thế nhưng cũng không thể để Đường ma ma làm cả, chẳng hay Sầm An gia có biết khẩu vị món ăn kinh thành không?"

Sầm An gia trả lời: "Khẩu vị món ăn kinh thành lấy mặn làm chính, người bên này ăn không quen nên không hay làm." Sau đó lại chuyển ý: "Nhưng một vài món nhỏ vẫn có thể làm tốt."

Nhược Thủy cũng không trông mong nữ đầu bếp trong nhà phải tinh thông mọi kỹ năng, mấy ngày qua Sầm An gia có hơi biếng nhác, nhưng những món ăn làm ra đều rất vừa miệng. Nhân vô thập toàn, nếu một quản sự lười biếng trong phạm vi giới hạn, Nhược Thủy vẫn có thể nhắm mắt cho qua.

Nhược Thủy gật đầu nói: "Mặc dù nói là muốn ăn món trong kinh, nhưng ta sợ bọn họ sẽ có người ăn không quen. Cho nên lát nữa Đường ma ma sẽ làm bốn món chính, hai món phụ. An gia cũng làmbốn món chính, hai món phụ theo phong vị vùng ta là được rồi. Bọn họ có món gì mà chưa thưởng thức qua chứ, cứ làm hết sức là được."

Mọi người trong nhà bận rộn chuẩn bị, mấy tiểu nha đầu vô sự trong viện cũng đều bị gọi đến phòng bếp phụ giúp. Đến khi tối trời, Tiết Minh Viễn dẫn theo mấy người nữa về nhà. Tiết Minh Viễn đi trước dẫn đường, miệng nói: "Trong nhà chỉ có cơm rau dưa, lát nữa có gì xin các vị thứ cho."

Mọi người đều cười nói không hề gì. Thực ra đúng y như lời Nhược Thủy nói, những người này có thứ gì chưa từng ăn chứ, đến đây cũng chỉ để đổi không khí mà thôi.

Tiết Minh Viễn đưa mọi người đến phòng khách, Nhược Thủy đã thu xếp xong từ lâu, dẫn theo kẻ ở chờ sẵn ở đấy. Triệu viên ngoại vừa nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của nàng đứng đó, mắt nhìn không chớp lấy một lần, Nhược Thủy chạm phải ánh mắt của Triệu viên ngoại thì mặt đỏ ửng. Tiết Minh Viễn vừa nhìn thấy đã khéo léo đứng che chắn trước người nàng, chắp tay cười nói: "Thê tử của tại hạ chỉ chuẩn bị chút rượu nhạt và mấy món đơn sơ, chư vị đừng khách khí."

Triệu viên ngoại vừa nhìn vừa cười ha hả mà rằng: "Tiết lão đệ đúng là có phúc khí, phu nhân như thiên tiên này so với vị mặt lạnh lúc trước khá hơn nhiều." Triệu viên ngoại có thể coi như người nắm đầu, nói năng chẳng chút kiêng kỵ. Tiết Minh Viễn lắc đầu nói: "Đừng nhắc chuyện lúc trước nữa, Triệu gia, vậy để tiểu đệ lập tức gọi rượu, thịt lên."

Triệu viên ngoại khoát khoát tay, ngồi xuống trước. Triệu viên ngoại vừa ngồi xuống, những người còn lại cũng luận theo cấp bậc lần lượt ngồi xuống theo. Nhược Thủy vừa cười vừa nói: "Chỉ có chút rượu nhạt, mong chư vị đừng khách khí." Mọi người đồng thanh cám ơn. Nữ chủ nhân bước ra ngoài gọi người bưng thức ăn lên, nhưng cũng biết lễ nghĩa không ngồi cùng bàn, nàng chỉ nói mấy câu rồi đến phòng bếp.

Nhược Thủy đi rồi, mọi người lại khen Tiết Minh Viễn tốt số, cưới được một cô vợ kế xinh đẹp đến thế. Triệu viên ngoại nhấp một hớp rượu, chép chép miệng bảo: "Tiết phu nhân so với Ngũ di nương mới cưới của ta còn tốt hơn, có phong thái giống như Dung cô nương của Túy Phong các ở Đài Châu, đôi mắt biết cười, giọng nói cũng dịu dàng."

Triệu viên ngoại nói năng chẳng kiêng kỵ, có người thấy đem phu nhân của người ta so sánh với cô nương đứng đầu kỹ viện e là không tốt, sợ Tiết Minh Viễn tức giận bèn vội nói đỡ: "Triệu gia cũng thật là, Tiết phu nhân người ta là tiểu thư khuê các đàng hoàng, nhất định là tốt hơn Dung cô nương kia rồi."

Triệu viên ngoại lắc đầu nói: "Các vị chớ ham cái hư danh, Dung cô nương người ta tài mạo khó ai sánh kịp, tính tình cũng không yểu điệu như mấy vị tiểu thư. Hơn nữa ta thấy Dung cô nương mới thật là một cô gái tốt, thế không được sao? Nhìn lại mấy cô vợ nhà các vị mà xem, ai nấy đều như quỷ dạ xoa, mỗi đêm ta đều lo lắng cho các vị!"

Thực ra Tiết Minh Viễn cũng không nghĩ gì, y còn coi đó là lời khen ngợi vẻ đẹp của Nhược Thủy, khiến y rất phấn chấn. Thực ra Triệu viên ngoại ác miệng nhưng lại tốt hơn một số người rất nhiều. Dù có háo sắc, thế nhưng Triệu viên ngoại tự xưng phong lưu không ít, nguyên nhân cũng vì khi nạp tiểu thiếp ông ta đều hỏi người ta có đồng ý hay không, nếu sau khi gả vào người ta muốn đi, Triệu viên ngoại cũng sẽ thả người, chưa từng làm chuyện chiếm đoạt thê nữ nhà người.

Triệu viên ngoại hài lòng bên này, thì Thẩm Mộ Yên bên kia thấy quá náo nhiệt bèn hỏi thăm một chút xem là có chuyện gì: "Có bằng hữu của Nhị gia ghé thăm. Nhị gia cũng thật là, sao không mời văn nhân quan gia đến nhà ta dùng cơm chứ."

Thẩm tiểu muội ở bên cạnh tò mò hỏi: "Tỷ  tỷ, người đến là ai vậy?" Thẩm Mộ Yên bực mình giải thích, sau đó mới quay sang bảo với Tiết Đinh: "Đinh nhi, sau này con không được kết giao với những người như thế, muốn kết bạn thì phải kết bạn với những người có thân phận, có thể giúp đỡ được con. Người như vậy mới đáng để con gặp mặt, mấy chuyện buôn bán, tiền trao cháo múc này cần gì giao tình chứ. Giao tình có tốt thì người ta có cho mình hàng không mà không lấy tiền sao..."

Thẩm Mộ Yên luôn miệng càu nhàu, Thẩm tiểu muội đảo mắt nói: "Tỷ tỷ, muội đến phía trước xem náo nhiệt." Nói xong liền đi ngày. Thẩm Mộ Yên cũng chẳng quan tâm, tiếp túc quay sang lải nhải với Tiết Đinh.

Thẩm tiểu muội len lén chạy đến bên cửa hông phòng ăn, mọi người bên trong dường như đã ăn no, bắt đầu chậm rãi vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.Mấy chuyện phiếm mà đàn ông thường nói không phải chính trị thì là nữ nhân, không phải sinh ý thì cũng lại là nữ nhân, nữ nhân, nữ nhân...

Ngươi nói vài câu, ta nói vài câu, Triệu viên ngoại uống một hớp rượu cảm thán nói: "Đúng là thức ăn ngon, chỉ tiếc là thiếu một thứ." Một người còn hỏi thiếu thứ gì. Lập tức có người đáp trả: "Thiếu kỹ nữ đó!"

Tiết Minh Viễn cũng vui vẻ nói: "Quên mất quên mất, đến thú vui thường ngày của Triệu gia ta cũng quên mất."

Một người lại tiếp: "Chuyện này có đáng gì, Tiết lão đệ trước nay đều luôn nhanh tay xử lý những chuyện thế này, không chừng lát nữa khi Triệu gia về phòng đã thấy có một cô nương nằm trên giường đợi sẵn!"

Triệu viên ngoại cười ha hả nói: "Ta thích một cô đáy thắt lưng ong, mặt hoa da phấn."

Mọi người khác lại trêu ghẹo nói: "Xem kìa, xem kia, vừa nhắc đến cô nương đã khiến Triệu gia xuất khẩu thành ngữ." Mọi người ai nấy đều cười ha hả. Thẩm tiểu muội nghe thấy vậy bèn đảo con mắt lanh lợi, chuyện về Triệu viên ngoại này nàng ta cũng đã nghe qua. Bởi vì cấm không được đi lại ban đêm, tiệc rượu kiểu này thường kéo dài đến khuya, cho nên gia chủ đều chuẩn bị khách phòng cho khách khứa. Cũng vì thế mà tối hôm nay Triệu viên ngoại phải lưu lại Tiết gia.

Thẩm tiểu muội tính toán trong lòng, nàng ta muốn làm một cú gạo nấu thành cơm. Thẩm tiểu muội biết mình không phải loại quốc sắc thiên hương, Triệu viên ngoại không có khả năng cầu hôn nàng ta, tự mình muốn gả vào nhà náo nhiệt như Triệu viên ngoại làm thiếp cũng rất khó, đã có cơ hội thì không thể bỏ qua.

Vì vậy đến lúc đêm khuya, Triệu viên ngoại uống say chân bước chân chiêu về phòng. Khi đến nơi thì thấy Thẩm tiểu muội đã đứng trước cửa phòng, xiêm áo mỏng manh, cứ ngỡ là kỹ nữ Tiết Minh Viễn tìm về, bèn vui vẻ bế bồng nàng ta, ham mê sôi sục. Sáng sớm hôm sau, Thẩm tiểu muội cũng không vòng vo, nói thẳng ra rằng bản thân đã ngưỡng mộ Triệu viên ngoại từ lâu, cuối cùng đêm qua cũng gặp được coi như đã thỏa tâm nguyện, thân không cầu danh phận, chỉ mong được ở bên cạnh Triệu viên ngoại.

Triệu viên ngoại thấy trên tấm trải giường có vệt hồng, lại nghe những lời Thẩm tiểu muội nói, đối với nam nhân háo sắc như y sao có thể chống đỡ, lập tức đồng ý đưa Thẩm tiểu muội về nhà. Lúc Tiết Minh Viễn biết chuyện, sắc mặt y rất khó coi, việc này khiến người ngoài nhìn vào cứ như Tiết Minh Viễn hắn tính kế đưa người đến bên Triệu viên ngoại! Tiết Minh Viễn đành phải nghiêm túc giải thích với Triệu viên ngoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui