"Mặt đen?" Hứa Tinh Hà nghe xong liền chạy lại kiểm tra khuôn mặt của Phạm Văn Thanh, "Không có mà, đen ở đâu?"
Phạm Văn Thanh cũng nhìn Hứa Tinh Hà, rồi tự mình soi gương, "Không có đâu, sạch sẽ mà."
Ân Duệ chớp mắt, hình như đã hiểu ra.
Có lẽ chỉ có cậu mới nhìn thấy những thứ đó.
Hứa Bạch Vi đảo mắt nhìn quanh khuôn mặt của hai người họ, quả nhiên có một luồng khí đen bao quanh, nhưng rất nhạt, sẽ không gây ảnh hưởng lớn đến họ.
Đây là một luồng khí đen từ bên ngoài dính vào.
Lúc trước khi gặp Phạm Văn Thanh thoáng qua, cô đã chạm phải một tia khí đen đó.
Trong khoảnh khắc đó, cô đã nhìn thấy một hình ảnh kinh hoàng: một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc.
Hai người lớn không quan tâm điều đứa trẻ nói, Hứa Bạch Vi giải thích với Ân Duệ: "Đây gọi là ấn đường xâm nhập khí đen, nhưng của hai người không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị xui xẻo một thời gian thôi."
Hứa Tinh Hà và Phạm Văn Thanh: ...
Con đường từ thị trấn Ô Khê đến thành phố không rộng rãi và thẳng tắp như đường cao tốc ở nội đô mà có nhiều khúc cua.
Vì đi ban đêm nên Hứa Tinh Hà đã giảm tốc độ.
Khi đến thành phố thì đã là 10 giờ tối.
Tìm được khách sạn để ở, vì Ân Duệ còn quá nhỏ nên không thể ở một mình, họ đã đặt một gian phòng VIP.
Mỗi người ở một phòng nhỏ.
Khi Hứa Tinh Hà và Phạm Văn Thanh định vào phòng nghỉ ngơi, Hứa Bạch Vi gọi họ lại và đưa cho mỗi người một lá bùa: "Bùa bình an, các anh đặt dưới gối, sẽ không bị ác mộng quấy nhiễu."
Hứa Tinh Hà không để ý lắm, nhướn mày nói: "Không cần đâu, anh đã nhiều năm không mơ thấy gì cả, không cần đến mấy thứ này."
Nhưng Phạm Văn Thanh có vẻ ngại ngùng, nhận lấy một lá bùa, "Được rồi, vậy thì ngủ ngon nhé."
Hứa Bạch Vi mỉm cười gật đầu, nhìn hai người vào phòng đóng cửa, ánh mắt cô dừng lại trên cửa phòng của Hứa Tinh Hà, khóe môi khẽ cong lên.
"Ngủ ngon nhé."
Phạm Văn Thanh cầm lá bùa bình an vào phòng, nhìn kỹ lá bùa hình tam giác màu vàng trong tay, không khỏi bật cười, tùy ý đặt nó dưới gối.
Em gái của Hứa Tinh Hà thật sự rất thú vị.
Cả đoàn người đều mệt mỏi vì chuyến đi dài, nên nhanh chóng đi ngủ.
Phòng khách sạn rất yên tĩnh, vị trí cũng không ở mặt đường nên cách âm rất tốt, không có tiếng ồn từ bên ngoài truyền vào.
Rất nhanh đã đến 11 giờ đêm, từ giờ này trở đi là giờ Tý, là lúc âm khí mạnh nhất.
Trong một căn phòng, bóng tối bắt đầu bao trùm, từ từ kéo người vào trong đó.
Hứa Tinh Hà đang ngủ say bỗng nhăn mày, biểu cảm trên mặt trở nên căng thẳng và sợ hãi.
Lúc 6 giờ 44 chiều, hắn đang đi xe của một người bạn.
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, hắn không lái xe nhưng người bạn lại uống rượu và điều khiển xe, khiến chiếc xe đâm vào barie.
Cú va chạm mạnh khiến hắn bị hất ra khỏi xe.
Tai nạn xảy ra quá bất ngờ, chiếc xe tải lớn chạy phía sau không kịp phanh, bánh xe cán qua chân, bụng, ngực và cuối cùng là đầu của hắn...!Hắn nghe thấy tiếng xương vỡ, có thứ gì đó bắn ra, màu đỏ và trắng.
Rất chói mắt.
Lúc 8 giờ sáng, các phòng bắt đầu rộn rã tiếng người.
Người dậy sớm nhất là Ân Duệ, cậu bé 6 tuổi ngoan ngoãn đã mặc xong quần áo, chầm chậm bước đến chiếc ghế nhỏ trước bồn rửa mặt để đánh răng, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái chờ đợi.
Tiếp đó, ba tiếng mở cửa vang lên liên tiếp, ba người đồng thời bước ra khỏi phòng.
Hứa Bạch Vi ở đối diện phòng Hứa Tinh Hà, ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt của Hứa Tinh Hà.
Hắn trông rất mệt mỏi, quầng thâm mắt đen sì, như thể đã trải qua một đêm dài không ngủ.
Phạm Văn Thanh, người có vẻ tươi tỉnh hơn, nhìn Hứa Tinh Hà rồi kinh ngạc hỏi: "Tối qua cậu đi trộm trâu à?"
Hứa Tinh Hà liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì.
"Hay là anh bị ác mộng?"
Hứa Bạch Vi thuận miệng hỏi, rồi nhận thấy biểu cảm của Hứa Tinh Hà thay đổi, dường như hơi sợ hãi.
Hắn nhìn về phía cô, ánh mắt phức tạp.
Thật ra, hắn đã mơ thấy một giấc mơ kinh hoàng, mơ thấy mình gặp tai nạn xe hơi và bị nghiền nát dưới bánh xe tải.
Những hình ảnh trong giấc mơ quá chân thực đến nỗi hắn vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết.
Đó thực sự là một trải nghiệm chết đi sống lại đáng sợ.