Thiên Kim Nữ Tướng Quân


Đêm khuya thanh vắng, cả biệt viện chìm trong sự yên tĩnh đến lặng người.

Bên ngoài chỉ còn tiếng bước chân đi tuần của thị vệ trong cung, tiếng gió thổi qua cành bằng lăng.

Thỉnh thoảng còn có tiếng mỏng nhẹ của cánh hoa rơi rụng xuống mặt hồ.

Một thoáng yên lặng như thế, Dụ Quyên nhìn vầng trăng sáng tròn bên ngoài, bỗng chốc trái tim nàng thoáng lên một nỗi nhớ.

Hình ảnh nàng vứt vưởng trên cành bằng lăng thưởng nguyệt uống rượu cùng nha hoàn thân cận của mình tại Dụ gia, nàng nhớ những hôm ánh trăng ấy sáng tỏ con đường nàng đi.
Trăng sáng vành vạch chiếu lòng người, soi vào những tâm tư vốn được chôn vùi nơi kín kẽ nhất của trái tim.

Dụ Quyên đứng dưới ánh trăng ấy, nàng đơn độc ngước mình nhìn bầu trời đêm đầy sao kia, dường như dưới cái to lớn của thiên hạ ấy, chút tâm trạng của nàng lại không thể che giấu được nữa.
Nàng nhớ nhà! Nhớ Dụ gia tràn ngập tiếng cười của nàng, nhớ những buổi luyện binh lúc buổi sớm tinh sương, nhớ luôn cả những buổi tiệc với các chiến sĩ trẻ tuổi.

Ngẫm kỹ lại khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời nàng cách xa nàng cũng đã hơn sáu năm rồi.

Vật đổi sao dời, thế gian luôn biến đổi, mà kể cả chính bản thân nàng cũng không thể tìm về chính mình của sáu năm trước nữa.
Sáu năm ấy, nàng từ tướng quân trẻ tuổi được vạn người tôn kính của Chấn Thiên quốc, một bước trở thành tội đồ bị tất cả mọi người quay lưng chống đối, chỉ trong một đêm toàn gia bị diệt, người thân xung quanh không còn một ai nữa.

Sau đó lang bạc đến vương quốc Nhĩ Lạp.

Ở một vương quốc xa lạ lại trở thành công chúa cao quý của vương quốc đó.

Thế sự xoay vần, cuối cùng lại quay trở lại Chấn Thiên quốc, trở thành một Trắc phi của Thái tử Đông Cung an phận cam chịu bị giam lỏng trong Nhân Tâm cung hẳn năm năm.
Cả một đoạn đường ấy, nàng cũng không ngờ chính mình lại có thể bước được xa đến thế.

Mỗi bước nàng đi, đại biểu mỗi một sự thay đổi đến từ bản thân nàng, trở thành mẫu người mà nàng vốn rất ghét trước đây.

Dụ Quyên ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nàng nhớ đến sự chung thủy đến son sắt của Mạn Nhu, chính mình lại không nhịn được cảm giác hổ thẹn tột cùng.
Đưa tay đón cánh hoa rơi rụng trong sương đêm lạnh lẽo, lam y của nàng tung bay trong gió, làn tóc nàng được bó gọn gàng nhưng cũng không yên phận trong tiết trời ấy.

Đợi đến khi trong lòng sáng tỏ nàng cần phải làm gì, Dụ Quyên chỉ chớp mắt nhẹ nhàng, một cách khảng khái nói
"Đã đến lúc quay lại Dụ gia rồi!"
Thái tử Đông cung không ở trong cung, thị vệ đi tuần Nhân Tâm cung của nàng cũng không mấy chặt chẽ, việc đột kích ra bên ngoài đối với người như Dụ Quyên vốn không hề khó khăn.
Dụ Quyên thay một bộ y phục gọn gàng hơn, đội mũ che đầu, mang mạng che mặt, bên thắt lưng dắt theo vũ khí quen thuộc của mình.

Nàng căn dặn Khương Hàn vẫn đứng trước phòng nàng như mọi hôm, sau đó dùng khinh công thoáng chốc đã biến mất khỏi Nhân Tâm cung.

Chuyện tẩu thoát khỏi hoàng cung đối với người như nàng vốn chẳng có gì khó khăn, nhất là khi địa hình hoàng cung nàng là người rõ hơn ai hết.

Dĩ nhiên địa hình đi tuần tra nàng cũng là người nắm chặt nhất.

Chỉ trong một chút, Dụ Quyên đã hoàn toàn xuất cung mà không ai hay.
Bắt một chuyến xe ngựa, nàng một thân một mình trở về Dụ gia.
Cảm giác của nàng khi đi qua con đường quen thuộc đó có chút bồi hồi tiếc nuối.

Nàng tiếc cảnh đẹp vẫn còn, nhưng mọi thứ đã thay đổi đến đáng sợ, khiến nàng mỗi khi nhớ lại hình dáng ban đầu trái tim vẫn không ngừng bóp chặt.
Đứng trước cửa Dụ gia, khóe mắt Dụ Quyên thoáng chốc đã ửng hồng.
"Cô nương, này, cô nương!"
Tiếng ngựa phu kéo nàng quay lại thực tại, Dụ Quyên xoay người nhìn lão ta.
"Đại thúc có việc gì sao?"
"Cô là gia quyến của gia tộc này sao? Cô mau tranh thủ đi, Dụ gia đã bị triều đình cấm túc ra vào rồi, nếu để quan binh địa phương biết được có người nửa đêm đột nhập vào phủ sẽ bị phạt đó!"
Dụ Quyên hiểu được ý tốt của lão ta, cũng không mấy khó chịu.

Nàng gật đầu ra hiệu đã biết, sau đó đợi bóng dáng lão ta đi khuất, Dụ Quyên nhanh chóng dùng khinh công đi vào bên trong.
"Vốn dĩ là gia tộc của ta, bây giờ trở về phải lén lút dùng khinh công."
"Kể ra thì đúng là chuyện cười của thiên hạ!"
Dụ gia bây giờ không còn một bóng người, khắp nơi là bụi vương đầy lối đi.

Nàng biết kể từ ngày gia tộc máu chảy đầu rơi, không còn một ai sống sót nữa, Dụ gia sớm muộn sẽ có hình ảnh thê lương thế này.
Nhưng giữa khung cảnh chết chóc của Dụ gia, cây bằng lăng kia không biết bằng cách gì vẫn còn sống sót, vài cánh hoa tàn rơi xuống đất, lớp đất đá chôn vùi nó vào sâu, mạng nhện giăng khắp lối.
Dụ Quyên nhìn khắp nơi, tựa như không phải sáu năm, giống như chỉ mới hôm qua đây thôi, nàng vẫn là đại tiểu thư cao cao tại thượng, trên có mẫu phi, dưới có gia quân, thuộc hạ, cùng gia đinh trong nhà.

Từng kỷ niệm xưa cứ như thế sống lại trong lòng nàng, nó nhắc nhở nàng nhớ về mọi thứ từng thuộc về nàng, từng là của riêng nàng.
Nàng rảo bước đến nơi đài cao để tỉ thí võ công, luyện võ, đôi khi sẽ trở thành nơi giáo huấn vài người không nghe lời trong quân đội của nàng.

Bây giờ lại chỉ còn là một mảnh sân trống, trên mặt đất là bụi, trên đài cao là mạng nhện, mùi hương đó khiến nàng thật sự khó chịu.

Dụ Quyên lấy tay quơ quơ, khoảng không kia dưới ánh trăng có vài hạt bụi bay đi, nàng nhíu mày quan sát kỹ một chút, vệt đỏ của máu vậy mà vẫn còn vương vãi một vài nơi.

Trái tim nàng tựa như hẫng đi vài nhịp, chỉ cần nhìn thấy tàn dư từ cuộc thảm sát đó, nàng không thể kìm được lòng mình.

Nàng như nhìn thấy hình ảnh gia đinh trong nhà khắp người toàn máu, bọn họ bị chém đến nỗi không thể đứng lên được, máu từ miệng, từ vết thương, từ người khác thấm đỏ cả y phục, đầu tóc bọn họ xộc xệch, y phục rách rưới đến thảm thương.

Nàng như nhìn thấy cả ánh mắt đầy sợ hãi cùng căm phẫn mà bọn họ dành cho Cẩm y vệ triều đình hôm đó.


Mỗi một nhát kiếm bọn họ chém xuống, là sự gục ngã của một người vô tội, gia tộc nàng mấy chục mạng người, cứ thế không còn ai sống sót nổi.

Dụ Quyên nghe cả tiếng cầu cứu, tiếng khóc than đinh tai nhức óc vang lên bên người.

Bọn họ đều gắng gượng chống chọi, có vài kẻ không nhịn được kêu to tên nàng, mong nàng trở về.

Tất cả bọn họ ngày hôm đó đều mong nàng đến ứng cứu, nhưng cuối cùng..

Nàng lại là người trở vệ muộn màng nhất, tội lỗi đó nàng vẫn luôn dằn vặt chính mình.
Trước mặt nàng bây giờ là sự yên lặng đến chút sóng gió cũng không thể khơi lên được gì nữa, nhưng trong tâm nàng là sự gào thét nghe rất mực thê lương đang gặm nhấm nàng.
Dụ Quyên nhớ, nàng đã từng dập đầu tạ lỗi với vong linh của họ, nhưng mỗi khi nhìn thấy chuyện xưa cũ, nỗi đau, sự sợ hãi cùng cảm giác tội lỗi lại chưa từng bỏ rơi nàng.
"Là lỗi của ta, ta nợ các ngươi..

Nếu có kiếp sau, ta nguyện bù đắp tội lỗi kiếp này cho các ngươi!"
Dụ Quyên gắng sức bước chân vào bên trong, hành lang trước khuê phòng của nàng là nơi mỗi đêm nàng đều tản bộ, bây giờ lại trở thành nơi trú ngụ của lũ kiến, đôi khi còn có vài con chuột chạy ngang qua.

Chúng tự nhiên như thể, đây là nơi chúng sinh sống từ rất lâu vậy!
Dụ Quyên đi dạo một vòng quanh sân, nàng nhìn thấy bức tường cao ở phía sau nhà, đó là nơi mà Khương Hàn đã lén lút đưa nàng trở về quan sát tình cảnh của Dụ gia.

Cũng là nơi nàng nhìn thấy mạng người chồng chất thế nào, Dụ gia sau đêm thảm sát hôm ấy khắp nơi là mùi máu tanh mà cả đời nàng cũng chẳng thể nào quên được!
Đè nén lại cảm xúc của lòng mình, nàng bước đến phòng của Dụ phu nhân.

Nàng đẩy nhẹ cửa, bụi mờ như được đánh thức, chúng tung bay mịt mù trong đêm tối khiến nàng ho sặc sụa, nhăn mày khó chịu.

Dụ Quyên thắp sáng một ngọn nến, ánh sáng yếu ớt của nó đủ để nàng tìm được lối đi quen thuộc của mình.

Trên bàn của Dụ phu nhân bao giờ cũng có một ít hương thơm thượng hạng, chỉ là chẳng có điều gì có thể chống đỡ qua thời gian được.

Bây giờ chúng chỉ còn là tàn hương, không chút mùi vị, màu sắc cũng không còn nguyên vẹn, vương vãi khắp trên bàn.

Bên cạnh có một chồng sách được xếp ngay ngắn vẫn còn đó.
Đó là những cuốn sách mà mẫu thân của nàng thích đọc nhất, Dụ Quyên cẩn thận lật ra từng trang, nàng dùng tay áo lau đi bìa trang bị đóng một lớp bụi dày.

Bên trong vẫn còn rõ từng chữ, từng câu, Dụ Quyên như nghe thấy tiếng mẫu thân dạy dỗ nàng vang lên bên tai.


Cảm giác đó đã rất lâu nàng không còn được nghe thấy.

Mấy năm nay bôn ba bên ngoài, vô số lần nàng đã bước lầm đường, bên cạnh nàng chỉ có vết thương ngày càng sâu, lại chẳng có ai ở bên dạy dỗ hướng dẫn nàng nữa.

Đóng cuốn sách lại, nàng để chúng ở vị trí cũ, lại rảo bước đến phía sau bức bình phong kia.
Dụ Quyên thoáng chút bất ngờ, giường của mẫu thân nàng lại là vị trí sạch sẽ nhất trong căn phòng này.

Trên nền đất có chút bụi, nhưng suy cho cùng lại sạch sẽ hơn những thứ khác ngoài kia, giống như..

Có người vẫn thường hay dọn dẹp chúng.
Bàn tay nàng chậm rãi lướt trên giường ấy, chạm vào chúng từng chút, nhưng hơi ấm cùng hương thơm quen thuộc năm ấy chẳng còn nữa.

Đáp lại với nàng là sự lạnh lẽo do chẳng có người nằm, Dụ Quyên gục đầu bên giường ấy hồi lâu.

Nàng lại khóc, cả người nàng run lên theo từng cơn nất, đôi vai bấp bênh hao gầy chẳng còn người ôm ấp chở che nữa.

Nàng đã tâm sự với "Mẫu thân" rất lâu, như thể người vẫn còn tại thế, vẫn ở cạnh nàng chưa từng rời đi một cách tức tưởi như người đã từng.
Rất lâu sau, nàng tự mình gạt giọt lệ trên đôi gò má của mình, quỳ bái trước giường mẫu thân ba lạy rồi lui ra ngoài.
Lần này, nàng đến nơi thờ liệt tổ liệt tông Dụ gia!
Cửa phòng cũng không khác nơi khác, vẫn bám đầy bụi chờ đón nàng.

Dụ Quyên nghi hoặc quan sát thật kỹ, tay cầm lại không nhiều bụi như cánh cửa mà nó vốn có.
Trong lòng nàng có lẽ đã có tính toán gì đó, Dụ Quyên đẩy cửa bước vào trong.
Nàng thật sự không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc của mình nữa, có lẽ tất thảy những gì nàng suy tính trong lòng đều khớp với hiện thực của nàng.

Khói hương của Dụ gia nàng vốn tưởng lạnh lẽo, hiu hắt đến đáng sợ.

Nàng không ngờ tàn nhang vẫn còn lưu lại dấu vết nơi đó, nàng chạm vào chúng, đó vốn là tàn nhang mới, căn bản là đốt cách đây vài ngày.
Dụ Quyên không thể tin vào mắt mình được, nàng nhớ rất rõ, người thân của nàng chẳng ai còn nữa cả.

Gia đinh trong nhà tất thảy đều mất mạng, nếu bọn họ may mắn sống sót, có lẽ sẽ trở về quê nhà, an phận sống cuộc đời còn lại này.

Nàng không thể ngờ vẫn có người thay nàng lo hương khói cho gia tộc, ít nhất là để vong linh liệt tổ liệt tông không cô đơn trơ trọi trên trời.

Bàn tay nàng chạm vào bài vị đó, từ phụ thân, đến mẫu thân, cả ca ca của nàng đều có người thay nàng hương khói trong sáu năm qua.

Nàng thực sự biết ơn rất nhiêu, ít ra cũng đỡ được nỗi lo không ai chăm sóc bài vị cho gia tộc.
"Ta biết lấy gì đền ơn kẻ đó đây!"
Dụ Quyên đứng trước bài vị tổ tiên, nàng tự cảm thấy lòng mình chua xót nghẹn ngào, nhìn thấy giáo huấn gia tộc "Đời đời trung thành" treo trong phòng, nàng tự thấy hổ thẹn không gì sánh bằng.
Dụ Quyên hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, nàng tháo bỏ lớp hắc y phục được choàng bên ngoài, quỳ dưới bài vị tổ tiên nhiều đời của gia tộc dập đầu liên tục.
"Nữ nhi có tội! Tội không thể tha! Nữ nhi biết mình đã làm ô uế gia tộc, nhưng nữ nhi lòng đầy oán thù, thề không cùng trời chung với hoàng tộc ác độc ngoài kia!"
"Nữ nhi biết liệt tổ liệt tông Dụ gia trên trời có thiêng sẽ không tha thứ cho ta.

Lòng này hổ thẹn, đứng trước bài vị tổ tông không cầu tha thứ, chỉ cầu các vị có thể thanh thản hưởng khói hương nơi cao.


Mong các vị kiên nhẫn thêm một chút, chỉ cần nữ nhi phá được mối nguy hại là Thái tử, sẽ đến bồi tội với tổ tiên Dụ gia.

Nữ nhi tuyệt không trốn tránh, chỉ sợ ngày gặp lại còn xa, lòng này vĩnh viễn hổ thẹn không yên!"
Dụ Quyên đập đầu một lạy
"Lạy này cho giáo huấn đời đời của tổ tiên."
Đập lần hai
"Lạy này vì nhi nữ không giữ trọn vinh danh cho gia tộc."
Đập lần ba
"Lạy này vì nhi nữ lòng đầy oán thù, lầm đường lỡ bước không thể quay đầu."
Đập lần bốn
"Lạy này mong liệt tổ liệt tông trên trời thanh thản."
Đập lần này
"Lạy này vì nữ nhi phụ lời giáo huấn phụ mẫu, phụ sự mong đợi huynh trưởng!"
Dụ Quyên ngước mặt, máu đỏ từ trán đã chảy ra, nàng như không cảm nhận được cái đau của nó.

Lấy một nén nhang thắp lên cho tổ tiên gia tộc, sau đó khép cửa rời đi.
Nàng biết thời gian cũng không còn sớm nữa vì thế ghé đến khuê phòng của bản thân một chút.

Dụ Quyên như ngây người không thể tin được, hương thơm bạc hà của phòng nàng lan tỏa trong không khí, chúng sạch sẽ như thể nàng vẫn luôn hiện diện ở đây.

Nàng chớp chớp mắt, trái tim nhảy lên vài hồi, bước từng bước chậm rãi vào bên trong.

Khắp nơi trong phòng nàng đều là hình ảnh ngày nàng vẫn còn là đại tiểu thư Dụ gia.
Y phục được treo lên thẳng thớm, bàn trang điểm vẫn như thế, chẳng hề có chút thay đổi nào.

Vài cuốn binh thư nàng tùy tiện vứt bừa bên bàn vẫn còn nơi đó, chỉ là chúng được sắp xếp gọn gàng hơn.

Đôi giày vẫn còn bên dưới giường nàng, đến cả bức bình phong cũng không nhiễm hạt bụi nào.
Lòng nàng tựa như thắt lại, nàng biết, Dụ gia chưa hoàn toàn kết thúc.

Nàng biết, nàng có lẽ đã rất may mắn, nàng cảm nhận sự tồn tại bé nhỏ đến vô hình của ai kia trong gia tộc bị phong tỏa của nàng.
Dụ Quyên tự mình thu lại cảm xúc, không thể đắm chìm trong bóng tối thế này mãi được.

Sắc trời đã nhá nhem sáng, nàng vốn dĩ nên trở về hoàng cung, an phận đóng vai một Trắc phi của Thái tử điện hạ.

Mà lúc này Khương Hàn cũng đã an bài người đến đón nàng hồi cung.

Dụ Quyên cứ thế đến rồi đi, chẳng ai hay, chẳng ai biết.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi cả hoàng cung, thiên hạ tắm mình trong ánh sáng.

Dụ Quyên vẫn là Trắc phi nương nương an nhàn trong Nhân Tâm cung, đợi ngày ánh sáng soi rọi kẻ sống trong bóng tối đã quá lâu, đó cũng là ngày, nàng trút bỏ được gánh nặng của lòng mình, đối với Trắc phi của Đông cung chẳng còn liên quan gì đến nhau!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận