Sắc trời nhá nhem, ánh hoàng hôn thả vài giọt nắng ít ỏi xuống mặt hồ yên ả của Nhân Tâm cung. Dụ Quyên yên lặng ngồi ngắm cảnh sắc này, làn gió khẽ lùa vào tóc nàng, thổi chúng cùng tà y phục nhẹ bay.
"Chủ nhân, vì sao người không chặn Long Phúc từ cổng thành. Lại để hắn tiến đến Hoàng cung thế."
Tiết Khiêm vừa cung kính rót cho Dụ Quyên cốc trà ấm, lại vừa hỏi han nàng.
Dụ Quyên vỗ vỗ lên ghế, ý bảo nàng ấy cùng ngồi.
Tiết Khiêm cũng không chần chừ, nàng chầm chậm ngồi xuống, ân cần nghe Dụ Quyên giải thích.
"Ta không thể bảo đảm an toàn cho bách tính nếu chặn bọn chúng ở cổng thành."
"Chúng ta vốn nằm trong thế bị đông, quân lương không đủ, vũ khí không đủ, nhân lực càng không đủ. Làm sao ta có thể nắm chắc phần thắng?"
"Nhưng ngược lại, nếu để bọn chúng vào triều đình, ta trực tiếp động thủ. Nếu có bất trắc gì, cũng là ta gánh. Không liên quan đến sinh mạng nào cả!"
"Chủ nhân.."
Tiết Khiêm không để Dụ Quyên nói tiếp những lời xúi quẩy này.
"Đại chiến còn chưa đến, chúng ta vẫn còn có cơ hội xoay chuyển. Ngày sau nhất định sẽ dẹp yên bọn họ. Người đừng nói đến những lời không may này nữa"
Dụ Quyên chợt ngẩn người, sau đó bật cười.
Phải thế! Nàng chưa từng là người nói những lời thế này trước trận chiến.
Nàng vốn là vị tướng quân đáng tin nhất của Chấn Thiên quốc. Thiên hạ tin tưởng nàng, chỉ cần trận chiến nào có nàng, một tất giang sơn của Chấn Thiên đều sẽ được bảo hộ bình an. Nàng gánh trên mình sứ mệnh bảo hộ quốc gia, sau lưng nàng là muôn vạn tướng sĩ, vậy nên nàng vẫn luôn chú trọng lời nói của mình.
Tuyêt đối không được làm dao động lòng quân.
"Phải thế, A Khiêm. May là chỉ có muội nghe những lời này.."
Tiết Khiêm cười nhẹ trấn an nàng.
"Nói lời gì mà chỉ có thể để muội ấy nghe được thế?"
Giọng nói của Khương Hàn vang lên từ phía sau, nhìn thấy thần sắc của hắn vui vẻ như thế, Dụ Quyên cũng thở phào nhẹ nhõm
"Thu xếp ổn thỏa cả rồi chứ?"
Khương Hàn giữ bộ dáng nghiêm túc đó, kính cẩn hành lễ với Dụ Quyên, tay chắp thành quyền báo với nàng.
"Thuộc hạ đã an bài Điệp Hắc Môn cùng chiến sĩ Bánh Quốc vào mật đạo hoàng cung. Chỉ đợi lệnh từ chủ nhân và Nhiếp Chính Vương điện hạ!"
"Tốt!"
Dụ Quyên lẩm nhẩm tính thời gian, có lẽ là đến sáng mai..
"Chúng ta về nghỉ ngơi thôi, ngày mai.. Có thể sẽ không còn bình yên thế này nữa!"
"Lạ thật, mấy năm nay ta nhàn rỗi đến mức sắp quên phong thái của tướng quân rổi"
Nói rồi nàng nhún vai, tiếp tục uống một ngụm trà nóng, lặng yên ngắm nhìn sao trời.
* * *
Hoàng cung đã ở trong trạng thái sẵn sàng phòng thủ. Thủ vệ khắp nơi đều được sắp xếp những người có kinh nghiệm, chỉ cần có động thái gì nhất định phải bẩm báo lại. Dụ Quyên cùng Long Dĩ Đàm đã cẩn thận cân nhắc mọi trường hợp, bố trí, sắp xếp, cài cắm người vô cùng tỉ mỉ, không để sót một kẻ hở nào.
Với bọn họ, trận chiến này không khác gì trận chiến trên sa trường, nhất định phải đến nỗi một mất một còn. Vì thiên hạ xã tắc, vì bách tính vô tội, vì giang sơn thái bình.
Nếu chẳng may phải hy sinh, cũng không thể giao Chấn Thiên vào tay của kẻ bất nhân, bất nghĩa như Long Phúc được.
Không ngoài dự đoán, tiếng báo dài vang lên không ngớt, các vị quan văn quan võ đều hết sức bàng hoàng, bọn họ căng thẳng cao độ nhìn bóng dáng thủ vệ đến báo cáo, cả quá trình đều không dám thở mạnh hơi nào.
"Bẩm báo Nhiếp Chính Vương, quân của Thái tử điện hạ đã đến hoàng thành"
Lời vừa dứt, tiếng chém giết bên ngoài cung điện đã vang lên không ngớt.
Long Dĩ Đàm chỉ nhìn thấy người của Long Phúc đang tiến về phía chính điện mà quân sĩ thủ thành bị hạ gục gần một nửa.
Hai bên ở trong tình trạng phòng bị cực kỳ cao độ, Long Phúc ngồi trên lưng chiến mã của mình, sau lưng hắn là mấy ngàn binh sĩ, dần dần tiến sát về hướng Long Dĩ Đàm.
Tuy đã biết trước chiến sự sẽ xảy ra, nhưng hầu như các vị quan đều không thể bình tĩnh trước tình huống này. Bọn họ là quân sư của triều đình, chưa từng bước chân vào chiến trường, trong suốt mấy năm phò tá hoàng thượng, cũng chưa từng gặp phải chuyện trái luân thường đạo lý đến vậy. Tất cả đều tỏ rõ sự hoang mang, tiếng bàn tán cùng sự hoảng sợ hiện lên trong chính điện.
"Chuyện này!"
"Đến rồi, Thái tử thế mà đến thật rồi!"
"Sao có thể chứ?"
"Liệu.. Liệu có khi nào chúng ta sẽ chết không?"
Lời này nói ra kéo theo tất cả sự sợ hãi của các vị quan đi lên.
Chỉ có Long Dĩ Đàm vẫn bình chân như vại.
Chàng dặn dò thuộc hạ đưa các vị quan đến nơi an toàn. Sau đó cầm bảo kiếm bước ra ngoài. Mà suốt cả quá trình, Dụ Quyên chưa từng rời khỏi Long Dĩ Đàm nửa bước.
Long Dĩ Đàm đi trước, Dụ Quyên theo sau chàng. Binh sĩ thủ thành một mực cẩn thận chắn trước hai người họ, ánh mắt kiên định nhìn về hướng của Long Phúc, bất kể tình hình khi đó không hề cân bằng chút nào.
Long Dĩ Đàm một thân hắc phục, tóc chàng búi cao. Toàn thân đều toát ra khí chất đế vương, ánh mắt lãnh đạm nhìn phản quân trước mặt. Cũng bởi vì phong thái đĩnh đạc ấy mà quân lính thủ thành nhìn thấy chàng đều có thể yên tâm vài phần.
Theo sau chàng là vị nữ tướng quân danh chấn thiên hạ Dụ Quyên. Hôm nay nàng trút bỏ xiêm y, thân mang chiến giáp, tay cầm bảo kiếm, tóc cột cao gọn gàng, bước chân sải dài, ánh mắt sắc bén.
Long Phúc không bất ngờ khi nhìn thấy hai người họ, hắn chỉ thắc mắc viện binh của triều đình đang ở đâu. Trong phút chốc, đồng tử của hắn mở to tròn, ở trên lưng ngựa cao cao tại thượng quét mắt nhìn xuống phía dưới.
"Long Dĩ Đàm, người của ngươi đâu rồi? Không phải ngươi lại tính giở trò gì đấy chứ?"
Long Dĩ Đàm bật cười, không chút hoảng sợ, đáp lại rất bình thản.
"Hoàng huynh lâu ngày trở về triều đình, tại sao đệ phải mang người đến làm gì?"
Chàng lại trở mặt, hướng mũi kiếm về phía Long Phúc. Lời nói không còn ý vị châm chọc như câu trước, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng
"Nhưng nếu huynh đến nộp mạng, đệ đương nhiên phải cho người ra đón!"
Lời vừa dứt, Dụ Quyên đứng ở phía sau liền huýt một tiếng ra hiệu, tứ phía của Long Phúc ngay lập tức bị bao vây.
Long Phúc bất ngờ, hắn đảo mắt cẩn thận quan sát. Thuộc hạ thân cận của hắn theo bản năng chắn trước mặt hắn.
Binh sĩ cấm vệ quân đồng loạt xuất hiện khắp bốn phía, tay giương nỏ hướng vào phản quân.
Sát thủ Điệp Hắc Môn mặc chiến giáp, bày binh bố trận tứ phía, nhanh chóng áp sát Long Phúc.
Lúc bấy giờ khắp nơi đều đã kín người, binh đao gươm giáo hướng vào nhau, thành bại chỉ còn trong trận sinh tử này.
Long Phúc cố quan sát, nhưng đến một khe hở cũng không có.
Hắn quỷ dị cười lớn
"Quả nhiên đám người các ngươi đã có mưu tính trước. Bổn Thái tử cứ ngỡ tại sao trên đường đi lại thuận lợi đến như thế."
Hắn hướng mũi đao đến phía của Long Dĩ Đàm
"Hóa ra là các ngươi cố ý gài bẫy ta, nhưng giăng bẫy kín như thế, chỉ bao nhiêu đây là có thể cản được đội quân của ta sao?"
Đúng thật, người của hắn rất đông.
Nhưng trong mắt Dụ Quyên, người đánh trận là người biết bày binh bố trận, đánh trận vốn không hẳn dựa vào người đông sức mạnh. Cơ bản là dựa vào người dẫn trận.
"Nhưng có bổn tướng quân ở đây, ai nói với ngươi là không có phần thắng!"
Thanh âm của nàng vang vọng khắp nơi, kéo lại sĩ khí cho quân lính của nàng, giây phút ấy nàng vẫn là vị tướng quân tuy người thấm đẫm máu tươi nhưng mặt không biến sắc trên chiến trường. Lời nói ấy vang lên, tạo niềm tin cho binh sĩ của nàng, cũng là lời trấn an dành cho Long Dĩ Đàm.
Nàng không đứng sau lưng Long Dĩ Đàm nữa, chủ động tiến lên phía trước, đứng ngang hàng với Long Dĩ Đàm. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, ngụ ý, họ đều tin tưởng nhau.
Nàng lại tiếp tục cao giọng:
"Trận này bổn tướng quân đích thân dẫn binh, thiên hạ này vốn do một tay bổn tướng bảo vệ mà có. Ngươi chỉ là con sâu cái kiến, lại dám đứng trước mặt ta nói chuyện thành bại! Long Phúc, ngươi kiêu căng ngạo mạn quá rồi!"
Long Phúc phách lối cười to.
"Thật không ngờ có một ngày, thiếp thất trong nhà ta lại đứng cạnh nam nhân khác, lại còn hướng mũi kiếm về phu quân của mình. Thạch Anh công chúa à, người khiến bổn thái tử thật đau lòng đó nha!"
Hắn lại cười to trêu chọc nàng.
"Thê tử của ngươi kinh sợ ngươi, thiếp thất của ngươi chán ghét ngươi. Ngươi nói xem, trần đời này, làm gì có nam nhân nào thất bại như ngươi!"
Quân sĩ của nàng nghe xong cũng phụt cười, Long Phúc thẹn quá hóa giận, ánh mắt hắn ngập tràn sát khí.
Đến cả người như Long Dĩ Đàm cũng không nhịn được bật cười, chàng đánh mắt nhìn Dụ Quyên, ý bảo, nàng càn quấy.
Long Dĩ Đàm nhìn tướng sĩ dưới trướng Long Phúc, chàng không vội trách tội bọn họ.
"Long Phúc, ngươi vốn là Thái tử một nước, trên vai lẽ ra nên gánh vác trách nhiệm quốc gia, sứ mệnh gia tộc. Nhưng ngươi cứ khăng khăng làm trái lẽ thường, ngươi dẫn quân bức ép hoàng thành, tội khi quân phản nghịch đáng chém đầu thị chúng."
"Ngươi không màng trách nhiệm Thái tử, không đặt vận mệnh quốc gia lên đầu. Tội của ngươi nhiều không kể hết. Ngày hôm nay, bổn vương sẽ thay Long thị thanh lý môn hộ! Thay Chấn Thiên quốc loại bỏ nghịch tử!"
Long Phúc chẳng còn lời gì muốn đôi co với bọn họ.
Hắn tức giận, hét to một tiếng
"Giết!"
Dụ Quyên lập tức ra lệnh
"Bắn tên!"
Hàng trăm mũi tên từ bốn phía hướng đến, binh sĩ Long Phúc bị thương không ít.
Hắn từ nhỏ không chuyên cần tập luyện, võ nghệ dĩ nhiên không mấy cao tay, nhưng hộ vệ bên cạnh lại rất hung hãn, dùng thanh đao gia truyền trong tay bảo vệ Long Phúc an toàn rút về phía sau.
Trận chiến chỉ vừa bắt đầu, nhưng đã có người khắp mình toàn thương tích, cũng có người gục ngã, hơi thở thoi thóp cố gắng chống trả.
Máu tanh dậy mùi, cả sảnh hoàng cung vang lên tiếng chém giết kinh hoàng, nhuộm đỏ một khoảng trời. Binh sĩ hai bên không ngừng chém giết nhau, người này ngã xuống, người kia cũng không chống cự nổi mấy chiêu.
Tiếng binh khí va vào nhau phát ra đầy đủ loại âm thanh chói tai.
Tiết Khiêm dẫn đầu nhóm sát thủ Điệp Hắc Môn, sau khi thoát khỏi vòng vây áp sát của binh sĩ, nàng trực tiếp bật người bổ một kiếm đến phía hộ vệ của Long Phúc. Hắn nhanh chóng đẩy chủ tử của mình ra phía sau, sau đó khéo léo tránh được một kiếm của nàng, lại bị hai nữ sát thủ của Điệp Hắc Môn hợp sức tấn công từ phía sau. Tiết Khiêm và bọn họ lớn lên cùng nhau, dĩ nhiên rất hiểu kiếm pháp của nhau, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Tên hộ vệ xoạt người, vung đao đánh lạc hướng hai nữ sát thủ kia, sau đó luồn người tránh kiếm của Tiết Khiêm, bật người đón thanh đao của mình, thuận lợi thoát khỏi vòng vây.
Tuy hắn là hộ vệ tùy thân của Thái tử điện hạ, từ nhỏ được đưa vào cung điện để hầu hạ Long Phúc, nhưng đao pháp hắn học lại là đao pháp nổi danh chốn giang hồ.
Tiết Khiêm nhìn bảo đao của hắn, hứng thú nheo mắt đánh giá.
"Tổ tiên của ngươi đúng là rất lợi hại!"
"Nhưng ngươi thì chưa chắc!"
Hắn kiệm lời, nghe nàng khiêu khích cũng chả phản bác nửa câu. Nhưng sau đó mỗi chiêu hắn ra tay với Tiết Khiêm đều là chiêu chí mạng. Tiết Khiêm cũng không phải hạng tầm thường, vị trí của nàng trong Điệp Hắc Môn chỉ đứng sau Khương Hàn. Hai bên tiếp tục một trận sống chết, đối chiến quyết liệt.
Nhưng lúc này tên hộ vệ kia bị Tiết Khiêm giữ chân lại không nhận ra, mình đang cách xa chủ tử của mình đến mức nào.
Khương Hàn cũng đã dẫn người của Bách Quốc từ mật đạo đến, áp sát tấn công từ phía sau. Người của Long Phúc trong phút chốc đã vơi đi không ít.
Nhưng sĩ khí vẫn không ngừng tăng cao, trận chiến không hề có dấu hiệu dừng lại.
Dụ Quyên và Long Dĩ Đàm cũng trực tiếp ra trận.
Hai người họ phối hợp ăn ý, không có sơ hở nào giữa bọn họ.
Cùng nhau kề vai tác chiến, bảo hộ lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau, vì nhau mà đánh trận này!
Dụ Quyên nhìn thấy Tiết Khiêm đang đơn độc so chiêu cùng hộ vệ Long Phúc, nàng nhanh chóng hiểu ý của nha đầu này.
"Dĩ Đàm, giết Long Phúc, hạ sĩ khí binh sĩ!"
Khoảng cách của Long Dĩ Đàm với Long Phúc vốn không gần. Tuy nói đã tách hắn với hộ vệ tùy thân của mình, nhưng suy cho cùng hắn vẫn được binh sĩ bảo vệ nghiêm ngặc.
Long Dĩ Đàm có Dụ Quyên hỗ trợ phía sau, nàng giúp y đột phá vòng vây, chặn lại mũi kiếm của quân sĩ. Long Dĩ Đàm có cơ hội liền nhanh chóng chớp lấy, chàng giật lấy thanh kiếm của tướng sĩ, phóng thẳng đến hướng của Long Phúc.
Long Phúc trong chớp mắt hoảng sợ, hắn mở to mắt gọi tên hộ vệ. Nhưng rất nhanh đã có kẻ lao lên đỡ giúp hắn thanh kiếm đó. Máu từ người hắn bắn lên khắp người Long Phúc.
Hộ vệ của Long Phúc cũng nhận ra bản thân đã bị Tiết Khiêm tính kế, nhưng hắn không thể thoát khỏi cơn đuổi đánh của Tiết Khiêm, lại bị thêm hai nữ sát thủ cùng hợp sức ngăn cản. Hắn chật vật rất lâu vẫn không thể đánh lại, Tiết Khiêm biết tâm ý hắn đã loạn, nhanh chóng dùng một kiếm kết liễu hắn.
Nhìn thấy hộ vệ của mình ngã xuống, Long Phúc không thể tức giận hơn, hắn thúc ngựa hét to.
"Giết! Giết hết cho ta!"
Hai bên càng đánh càng không cách nào dừng lại.
Long Dĩ Đàm không thoát khỏi bao vây, Dụ Quyên cũng thế. Nhưng Khương Hàn nhanh chóng xuất hiện, hắn dùng kiếm pháp độc nhất trên giang hồ của mình giúp Long Dĩ Đàm đột phá. Long Dĩ Đàm phóng thẳng mũi kiếm, thanh kiếm ấy đâm thẳng vào chân ngựa của Long Phúc. Chiến mã của Long Phúc đau đớn thét lên dữ dội, kinh động nhảy lên cao, khiến Long Phúc chao đảo ngã ngựa, lăn mấy vòng. Đến lúc hắn kịp định thần lại, Khương Hàn đã đứng trước mặt hắn, tay cầm kiếm kề cổ Long Phúc.
"Tất cả dừng tay!"
Quân đội hai bên lập tức dừng trận chiến, nhìn Thái tử điện hạ của bọn họ đang bị Khương Hàn uy hiếp.
Long Phúc thay đổi thái độ đến đáng ngờ. Hắn nửa cười vang, nửa bất phục
"Sao có thể như vậy chứ!"
Mặc cho hắn không ngừng càn quấy, Khương Hàn một tay xách cổ y phục bắt hắn đứng lên, lôi hắn đến chỗ Long Dĩ Đàm.
Sau đó đá một cước thật mạnh, khiến hắn quỳ rạp trên mặt đất trước mặt Long Dĩ Đàm.
Long Dĩ Đàm cao giọng tuyên bố.
"Người của bổn vương đã bắt được thủ lĩnh của các ngươi. Tướng sĩ ưu tú nhất của các ngươi cũng đã tử trận. Các ngươi thân là con dân Chấn Thiên quốc, sinh ra phải vì bảo hộ Chấn Thiên, chết đi cũng là nên chết trên chiến trường! Bổn vương có thể tha tội các ngươi lần này vì lỡ tin nhầm lời của kẻ gian. Nay kẻ gian phản quốc đã nằm trong tay bổn vương, nếu các ngươi còn không mau buông vũ khí xin hàng. Bổn vương sẽ lăng trì xử tử các ngươi, mang đầu các ngươi thị chúng thiên hạ, tuyệt đối không nương tay!"
"Lựa chọn như thế nào, các ngươi suy nghĩ cho kĩ!"
Lòng quân dao động, thủ lĩnh bị bắt, quân địch lại rất mạnh.
Một người buông kiếm, tất cả đều không chần chừ buông kiếm xin hàng.
Long Phúc tức giận
"Một lũ ăn hại các ngươi. Bổn Thái tử nuôi các ngươi còn có ý nghĩa gì, một lũ phế vật! Các ngươi phản bội ta!"
Khương Hàn tức giận cứa một đường, máu tươi từ cổ hắn dần chảy ra, nhưng không trúng huyệt đạo nguy hiểm, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng giết hắn như vậy được.
Long Dĩ Đàm tiếp tục
"Long Phúc thân là Thái tử đương triều, lại làm chuyện tội ác tày trời, không thể dung thứ. Bổn vương lấy thân phận là Nhiếp Chính Vương điện hạ, thay bá tánh trong thiên hạ xử lý nỗi lo cho quốc gia. Kẻ mưu phản không có lòng tận trung với triều đình, bất kể là Hoàng thân quốc thích đều đáng chết. Người đâu!"
"Có!"
"Mang hắn nhốt vào đại lao, hai ngày nữa hành hình xử tử, sau đó bêu đầu thị chúng làm gương cho thiên hạ!"
"Đồng thời, Bổn vương sẽ gạch bỏ tên hắn khỏi gia tộc. Long Thị tuyệt đối không nhận kẻ phản quốc như hắn làm thần tử!"
Trận chiến cuối cùng kết thúc, Dụ Quyên nhìn thấy tàn cảnh trước mắt mà không khỏi đau lòng. Nàng hiểu đạo nghĩa thiên hạ, cung kính hành lễ trước mặt Long Dĩ Đàm
"Điện hạ anh minh!"
Quân sĩ cũng hô vang
"Điện hạ anh minh! Nhiếp Chính Vương anh minh!"
Long Dĩ Đàm bước đến phía trước, đỡ lấy Dụ Quyên, dìu nàng đứng dậy. Chàng cẩn thận xem xét vết thương trên tay nàng.
Dụ Quyên hiểu ý, liền lắc đầu trấn an
"Không đáng lo ngại!"
Long Dĩ Đàm gật nhẹ đầu, sau đó tiếp tục.
"Bổn vương tại đây còn một việc muốn thông báo với các chiến sĩ. Hôm nay bổn vương chính thức rửa sạch án oan cho Dụ Gia!"