Ánh mắt Dụ Quyên chợt phiếm hồng, ngây người nhìn Long Dĩ Đàm. Nàng vốn không còn trông hy vọng về chuyện lật lại bản án oan cho gia tộc, chỉ muốn dẹp trận này, xem như lấy công chuộc tội, chẳng dám mong cầu gì hơn.
Sống mũi thoáng chút chợt cay, nàng nhìn bóng lưng Long Dĩ Đàm thẳng tắp chiêu cáo binh sĩ, bàn tay bất giác liền nắm chặt lại, nước mắt nóng hổi không thể kìm nổi rơi xuống thành dòng, hòa cũng màu đỏ của máu còn vương trên gương mặt của mình. Trái tim của nàng như nhảy khỏi lồng ngực, nàng đợi ngày này hơn 5 năm rồi.
Nhân sinh có mấy lần 5 năm để chấp niệm đến thế!
"Dụ Gia đời đời oanh liệt, trung quân ái quốc, anh dũng thiện chiến. Là tấm gương đáng được người đời trong thiên hạ ca ngợi. Tiên hoàng vì sức khỏe ngày càng sa sút, không còn minh mẫn, lại tin nhầm lời kẻ gian, khiến Dụ Gia chịu nhiều oan uổng. Tuy bổn vương rất đau lòng, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, bổn vương thay Long Thị cáo lỗi với gia tộc Dụ Gia. Mong các anh linh trên trời tiếp tục bảo hộ cho Chấn Thiên quốc, mong các tướng sĩ Thiền Uy quân không phụ sự phó thác của Dụ tướng quân, tiếp tục chiến đấu vì biên cương quốc gia. Mong Dụ Quyên vứt bỏ thù hận, sống lại cuộc đời của mình!"
Dụ Quyên hít một hơi sâu, nàng quỳ gối, cúi gập người, hành lễ
"Dụ Quyên đa tạ Nhiếp Chính Vương trả lại công đạo cho gia tộc!"
Ngay thời khắc ấy, nàng không thể tỏ rõ lòng mình. Nàng rốt cuộc là ai?
Nàng là đại tiểu thư gia tộc Dụ gia, hay là vị nữ tướng quân sát phạt quyết đoán trên sa trường. Nàng là chủ nhân của tổ chức sát thủ giang hồ, hay lại là công chúa Thạch Anh của Nhĩ Lạp. Nàng là Dụ Quyên, hay nàng là Trắc phi của Thái tử điện hạ?
Hơn năm năm nay, nàng nếm trải mọi thống khổ trên đời, không mong cầu tương lai bình an, chỉ nguyện lật lại bản án năm xưa. Dụ Quyên vì liệt tổ liệt tông nhà họ Dụ mà chưa từng thôi nỗ lực sống.
Phụ thân từng dạy nàng đạo quân thần, rằng phận làm thần tử phải tận trung với vua. Phận làm anh hùng, phải đặt thái bình thiên hạ lên hàng đầu, phận làm tướng phải vì biên cương Tổ quốc, vì trăm vạn con dân mà liều mình xông pha. Nàng chưa từng dám quên đi nó.
Nhưng cái chết của mẫu thân cùng nỗi oan khuất mà hơn trăm mạng người Dụ gia phải gánh chịu mãi là cơn ác mộng hằng đêm của nàng.
Nàng nếm mật nằm gai lâu như thế, chịu đủ mọi sỉ nhục và dày vò lâu như thế. Nàng còn sống sờ sờ nhưng tưởng như nàng đã chết đi trăm vạn lần. Nàng nhẫn nhịn tất cả, mong một ngày có thể sải cánh bay lên trời cao, rửa lại tiếng oan cho gia tộc, để các anh linh trên trời được thanh thản.
Lần này, nàng cuối cùng cũng làm được. Từng dòng hồi ức về những tháng năm kia không ngừng tua chậm trong ký ức của Dụ Quyên. Ở đó nàng nhìn thấy những mạng người vì nàng bỏ mạng. Nhìn thấy Khương Hàn, Tiết Khiêm vẫn luôn đồng hành cùng nàng, tận trung với nàng đến thời khắc sinh tử. Nàng cũng nhìn thấy, ở nơi mà nàng không thể chạm tới kia, Long Dĩ Đàm vẫn luôn âm thầm bảo hộ nàng bằng cách riêng của y.
Dụ Quyên từng hận chính mình, hận thiên hạ bất công, hận thế sự trêu ngươi, hận cả người đời tàn nhẫn dồn nàng vào đường cùng. Nàng từng cho rằng tương lai trước mắt tăm tối vô cùng, nhưng bất kể thế nào nàng đều phải tìm lối thoát. Chuỗi ngày tháng sống trong thù hận đó cơ hồ sẽ ám ảnh Dụ Quyên cả đời này. Nhưng nàng chưa từng cho phép bản thân từ bỏ, dẫu cho đó là suy nghĩ hoang đường nhất, nàng cũng phải liều một phen.
Cứ xem như ngọc vỡ đá tan cũng được, Dụ Quyên chỉ hy vọng mọi nỗ lực của nàng đến cùng đều không phải là trăng trong gương, hoa trong nước.
Dụ Quyên tự nhủ đời này của nàng không còn gì hối tiếc. Hồng trần như mộng, nhân sinh không còn gì đáng lưu luyến.
Cuộc chiến kết thúc, may mắn tất cả đều bình an.
Thị nữ hầu cận Nhiếp Chính Vương phi vui mừng hướng về Từ đường Long Thị báo tin cho A Nhị Na.
"Vương Phi.. Vương Phi!"
A Nhị Na nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền ngưng nhẩm kinh Phật, tay nàng dừng lại chuỗi tràng hạt. Nàng gấp gáp quay đầu nhìn thị nữ của mình, chật vật dang hai tay đón nàng ấy, hỏi nàng:
"Thế nào rồi!"
Thị nữ kia chạy một đường dài trở về, thở hổn hển không ra hơi. Nàng ta chống tay thở mạnh vài cái vô cùng mất phong thái. Sau đó mới lấy lại chút hơi sức, nói
"Vương gia.. Vương gia đã thắng trận rồi, ngài.. ngài ấy bình an trở về!"
A Nhị Na nghe thấy thì không khỏi vui mừng, sắc mặt nàng liền có chút sức sống. Tựa như trút bỏ được nỗi sợ trong lòng, nàng thở gấp mấy hơi, nhờ có thị nữ đỡ mới chống chọi đứng lên nổi.
Thị nữ kia hiểu chuyện vội chạy đến đỡ lấy nàng.
"Vương Phi, cuối cùng Vương gia cũng đã bình an rồi, lại còn thắng cả trận này nữa. Thái tử điện hạ bị bắt giam vào đại lao, Vương gia đã tuyên bố là hai ngày sau sẽ xử tử ngài ấy, sau đó bêu đầu thị chúng ở cổng thành. Thật không khổ công Vương phi vất vả đọc kinh niệm Phật. Chắc chắn là Phật tổ trên cao đã nhìn thấy lòng thành của người rồi!"
A Nhị Na vui mừng đến rơi lệ.
"Không phải do ta, tất cả đều là nhờ chàng ấy!"
Nói rồi nàng chắp tay niệm Phật, tiếp tục lẩm nhẩm
"Tạ ơn Phật tổ bảo hộ chàng bình an, tạ ơn Phật tổ bảo hộ thiên hạ thái bình!"
A Nhị Na sau đó như nhớ lại gì đó, gặng hỏi nha đầu kia.
Thị nữ đó cũng nhanh nhạy kể lại mọi thứ diễn ra cho nàng nghe.
"Vương gia cũng đã rửa sạch án oan cho Dụ Gia, đồng thời ban tự do cho Dụ tướng quân. Ngày sau nàng ấy muốn làm gì thì cứ mặc sức làm, không còn là Trắc phi của Thái tử điện hạ nữa, cũng không cần ở trong cung cấm nữa!"
A Nhị Na mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. Lựa chọn này của chàng, thật ra mấy phần nàng đều đã lường trước.
"Chàng ấy quả nhiên sẽ lựa chọn như thế!"
"Ây da Vương Phi, có gì chúng ta về cung điện rồi nói tiếp được không. Trời nổi gió thế này, thân thể của người vốn ốm yếu, lại còn quỳ lâu như thế trong Từ đường. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về Cung điện đợi vương gia về thôi!"
Từ đường vốn cách cung điện của Nhiếp Chính Vương khá xa. Nghe lời nhắc nhở của thị nữ, bỗng nhiên A Nhị Na mới nhận thức được cơn đau kéo đến từ bụng nàng. Có thể là vì vừa mới vui quá, nàng đã quên mất rằng, cơ thể của nàng vốn luôn suy nhược.
A Nhị Na không thể chống đỡ nổi thân thể của mình, dần dần ngã gục xuống, thị nữ của nàng hốt hoảng lập tức hô lớn
"Có ai không, có người không!"
"Mau cứu Nhiếp Chính Vương Phi!"
"Người đâu?"
Âm thanh đó vẫn mãi vang vọng trong đầu A Nhị Na, trong khoảnh khắc nàng gục ngã trên khoảng đất ấy, trước mắt chỉ thấy đàn chim én vỗ cánh bay qua, vài tia nắng chiếu qua tán cây soi vào đáy mắt của nàng. Sau đó một khoảng đen chiếm lấy nàng, A Nhị Na cứ như thế gục đi, mơ hồ nắm chặt miếng ngọc bội mà Long Dĩ Đàm tặng trong tay.
Cũng chẳng biết nàng đã ngủ sâu trong bao lâu, Long Dĩ Đàm vẫn mãi túc trực cạnh nàng.
Hơi ấm từ bàn tay nàng truyền đến trong cơn mơ màng đã đánh thức nàng, nàng khẽ lay động bàn tay của mình, Long Dĩ Đàm cũng thức giấc theo.
A Nhị Na mở mắt nhìn thấy Long Dĩ Đàm đã ở bên cạnh mình, bàn tay to lớn của chàng che phủ tay của nàng. Thấy Vương phi cuối cùng cũng tỉnh giấc, chàng liền sai thủ vệ đi mời thái y.
"Vương phi, nàng tỉnh rồi. Cơ thể của nàng thế nào rồi?"
A Nhị Na lại không màng thân thể mình yếu đuối, nàng sớm đã quen với việc ngất xỉu như thế. Ngược lại, nàng rất để tâm đến Long Dĩ Đàm, từ khi kết thúc trận chiến đến nay cũng không biết nàng đã ngủ bao lâu.
Đáy mắt nàng xao động, không còn tĩnh lặng như thường ngày.
"Chàng vẫn bình an chứ vương gia. Thiếp rất lo cho chàng.."
Nàng không kiềm lòng nổi, vài giọt lệ không thể ngăn nổi mà tuôn khỏi đáy mắt nàng. Người ta nói phu thê một thể, chàng lo nàng ấy thân thể suy nhược. Nàng ấy lại lo chàng đao kiếm vô tình.
"Ta không sao, ngược lại là nàng. Làm sao có hài tử mà không cẩn thận như thế! Lại còn đến từ đường cầu phúc, nếu có chuyện gì, nàng nói ta phải làm sao!"
A Nhị Na nghe những lời này thoáng chốc chấn kinh. Đồng tử nàng mở to.
"Hài tử.."
Nàng không tin nổi vào tai mình, hoang mang nhìn Long Dĩ Đàm, mong chờ chàng ấy xác nhận lần nữa.
"Vương gia, vương gia nói lại lần nữa đi!"
Long Dĩ Đàm nhìn bộ dạng bất ngờ đến khờ khạo của nàng lại không nhịn nổi bật cười.
Một tay chàng ân cần xoa xoa bụng nàng, tay còn lại sờ sờ tai nàng, nhẹ nhàng đáp:
"Con của chúng ta!"
A Nhị Na vẫn chưa thể tin nổi vào tai mình, hại Long Dĩ Đàm bật cười trong vô thức.
"Ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của nàng đó Vương phi"
Nàng không màng lời trêu chọc đó, xác nhận lại lần nữa
"Thật sự sao? Thiếp đang mang hài tử sao?"
Long Dĩ Đàm thở nhẹ một hơi, xoa xoa đầu nàng.
"Đúng thế!"
Nàng vẫn luôn hoài nghi chính mình, nàng cho rằng thân thể của mình yếu ớt, chuyện trọng đại như hoài thai, nàng vẫn không dám hy vọng dù rằng bản thân rất muốn.
Nhìn thấy Long Dĩ Đàm bình an ngồi đó cùng nàng, xoa xoa bụng nàng, nhẹ nhàng nói với nàng, nàng đã hoài thai đứa con của hai người họ. Đáy lòng nàng lập tức dâng lên cảm giác khó tả.
Lần đầu tiên nàng không màng lễ tiết, xúc động đến mức ôm chầm Long Dĩ Đàm vào lòng. Nước mắt của nàng rơi thành giọt trên vai áo chàng.
"Thiếp làm được rồi Vương gia. Hài tử của chúng ta!"
Long Dĩ Đàm có chút bất ngờ với nàng, lần đầu tiên nàng lấn lướt trước mặt chàng như thế dù bọn họ là phu thê. Nhưng đáy lòng chàng lúc này cũng không khác gì nàng. Bất luận thế nào, đây chính là gia đình của họ.
Long Dĩ Đàm ôm lấy A Nhị Na trong lòng, xoa xoa mái tóc nàng, vỗ về nàng bình tĩnh lại.
Chẳng hay, thái y vừa đến, lại nhìn thấy cảnh này. Ông có chút ngại ngùng vội quay người ra sau.
Long Dĩ Đàm lại trấn an A Nhị Na, bảo nàng thả lỏng người để thái y kiểm tra sức khỏe.
Thái y kê cho Vương phi vài phương thuốc bồi dưỡng thân thể, đồng thời dặn nàng phải chú ý sức khỏe, tuyệt đối không được để tâm trạng bị ảnh hưởng, nếu không sẽ rất khó khăn cho quá trình điều dưỡng.
Vương phi ngoan ngoãn. Thái y dặn gì nàng đều gật đầu đồng ý cả, khiến Long Dĩ Đàm ở bên cạnh cũng không khỏi bật cười.
Đợi đến lúc thái y đi rồi, Long Dĩ Đàm mới trêu chọc nàng
Vương phi bị chàng ấy trêu cũng không có chút gì không vui cả, nàng chớp mắt nhìn phu quân của mình, một luồng cảm xúc bỗng hiện lên, nàng không kiêng dè, trực tiếp chui vào lồng ngực của Long Dĩ Đàm.
Long Dĩ Đàm cũng rất chiều chuộng ôm lấy nàng, kéo chăn đắp giúp nàng.
"Vương gia, thật tốt quá!"
Long Dĩ Đàm cũng đáp lại
"Ừ. Thật tốt!"
Hai ngày sau, Thái tử điện hạ chính thức bị xử tử. Đúng như lời Long Dĩ Đàm đã chiêu cáo, quả nhiên đã bêu đầu thị chúng trước cổng thành làm tấm gương cho muôn dân thiên hạ.
Nước không thể một ngày không vua. Nhiếp Chính vương văn võ song toàn, thông minh xuất chúng, anh dũng thiện chiến, là bậc quân vương tài đức vẹn toàn. Dĩ nhiên là người thích hợp nhất cho vị trí Tân hoàng của Chấn Thiên Quốc.
Ngày lành tháng tốt, Long Dĩ Đàm đăng cơ, lấy hiệu Minh Đế, đặc xá thiên hạ.
Quân sĩ biên cương nghe tin chàng đăng cơ đế nhiệm, dĩ nhiên rất hài lòng. Chấn Thiên quốc không còn nội loạn, bọn họ mới có thể tập trung canh giữ biên cương nước nhà.
Minh Đế sắc phong Nhiếp Chính Vương phi thành Hoàng hậu, ban hiệu Trang Duệ.
Trang Duệ Hoàng hậu vượt cạn thành công, hoàng tử Thiên An ra đời.
Dụ Quyên mang theo miếng ngọc bội tổ tiên gia tộc đến chúc mừng hoàng tử Thiên An.
"Dụ Quyên, ta có chuyện muốn nói với muội".
Đạo lễ quân thần dĩ nhiên không thể thiếu, Dụ Quyên cẩn thận hành lễ với Minh Đế.
Chàng phẩy tay, bảo nàng đứng lên.
Sau đó cho nàng gặp một người.
Người đã đến, nhưng lại mang theo mạng che mặt. Nàng không kịp nhìn rõ dung nhan, chỉ thấy hình như một bên mặt của nàng ta bị bỏng nặng.
"Dân nữ tham kiếm Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế. Vạn thế. Vạn vạn tuế!"
Thanh âm này, có chút quen thuộc, kéo theo tất cả miền ký ức của Dụ Quyên tràn về.
Nàng cố nhìn rõ dung nhan người đang quỳ dưới kia.
"Ngươi đứng lên đi. Mau cho tiểu thư của ngươi nhìn ngươi nào!"
Nữ tử đó cung kính đứng lên.
Dáng người thấp bé của nàng ấy đối diện với Dụ Quyên, bàn tay của nàng ta run run mở mạng che mặt.
Một nửa gương mặt bị bỏng nặng đến hỏng dung nhan, nhưng Dụ Quyên vẫn nhận ra nàng.
"Thanh Nhi!"
Thanh Nhi của nàng ngoan ngoãn hành lễ
"Tiểu thư. Em đã đợi tiểu thư rất lâu rồi.."
"Thanh Nhi của ta.. Muội.."
Thanh Nhi yếu đuối dùng bàn tay vội che đi dung nhan của mình, nàng ta biết Dụ Quyên không nỡ nhìn thấy những điều này.
"Năm đó em may mắn sống sót dưới tay Cẩm y vệ. Là Hoàng thượng đã cứu em một mạng. Tuy nhiên do lửa cháy quá lớn, vậy nên.."
Vậy nên một nửa dung nhan của muội ấy cứ thế bị hủy hoại..
Dụ Quyên đau lòng không thôi. Nàng chạm tay gạt đi giọt lệ trên má Thanh Nhi, ôm muội ấy vào lòng, không ngừng nói
"Ta xin lỗi muội. Xin lỗi em Thanh Nhi. Ta không về kịp. Mấy trăm vong hồn của Dụ gia, ta đều có lỗi. Do ta không bảo vệ mọi người thật tốt!"
Vốn dĩ Dụ Quyên xem nha đầu Thanh Nhi như muội muội của mình. Thanh Nhi từ nhỏ đã được đưa đến cạnh Dụ Quyên để chăm sóc nàng. Bọn họ vốn tình như tỷ muội. Vào thời khắc Dụ Quyên đau đớn khi nhìn mẫu thân tự kết liễu đời mình, chính Thanh Nhi vẫn luôn ở cạnh cùng nàng.
Dụ Quyên tự nhủ sau này sẽ tìm một trượng phu thật tốt cho Thanh Nhi, cho muội ấy thật nhiều của hồi môn. Sau này về nhà phu quân liền có thể sống cuộc sống thật tốt.
Nhưng trận huyết tẩy Dụ Gia đêm ấy, Dụ Quyên cứ ngỡ tất cả đều không còn.
Nào ngờ, Thanh Nhi lại có thể may mắn giữ được một mạng. Nhưng lại phải sống trong nỗi đau như thế, người còn lại vẫn luôn là người đau đớn nhất..
"Tất cả đều trách ta!"
"Không trách người, không trách người đâu Tiểu thư!"
"Năm đó gia tộc của người gặp nạn. Chúng người hầu trong phủ đều không mong người trở về, bọn ta sợ.. Nếu người trở về, sẽ rất nguy hiểm. Bọn ta thề chết cũng sẽ bảo vệ người. Vậy nên chuyện năm đó, thật sự không thể trách người đâu tiểu thư!"
Dụ Quyên hít một hơi dài.
Nàng hành lễ với Long Dĩ Đàm
"Đa tạ Hoàng thượng cứu mạng Thanh Nhi!"
Chàng phẩy tay bảo nàng đứng lên.
Hai người họ vốn rất thân thiết, nhưng xa cách nhiều năm dĩ nhiên sẽ có nhiều tâm sự. Vậy nên chàng cho họ lui về cung. Từ đây, bọn họ đều sẽ có cuộc sống của riêng mình. Thanh Nhi muốn đi theo tiểu thư của nàng ấy, thì cứ để Thanh Nhi theo.
Hai người họ trò chuyện với nhau đến tận đêm muộn vẫn không hết chuyện. Nhờ có Thanh Nhi, Dụ Quyên mới tỏ rõ một vài chuyện năm xưa.
Năm đó, Cẩm y vệ theo lệnh Tiên hoàng tắm máu gia tộc nàng. Là Long Dĩ Đàm đã xuất hiện, nhưng cũng không thể cứu mạng nhiều người. Chàng ấy chỉ sắp xếp dọn dẹp, mai táng những người theo hầu cận gia tộc nàng lâu năm thay nàng.
Cũng là chàng ấy âm thầm thu nhận Thanh Nhi, mang nàng ta về chữa trị, đào đường hầm trong Dụ gia để Thanh Nhi có thể nhang khói cho gia tiên.
Hóa ra nàng vẫn mang nợ chàng ấy nhiều đến như thế!
"Tiểu thư, đoạn đường sau này người sẽ thế nào?"
Dụ Quyên hướng mắt về phía không gian rộng lớn bên ngoài. Nàng dịu dàng nói
"Ta đã thu xếp cho tất cả sát thủ của Điệp Hắc Môn. Cuộc sống sau này của bọn họ sẽ do bọn họ làm chủ, tung hoành giang hồ hay mai danh ẩn tích, đều do bọn họ lựa chọn.
Còn ta sẽ trở về Dụ gia, trong gia tộc dẫu sao cũng cần có người nhang đèn cho gia tiên. Thanh Nhi, muội sẽ đi đâu?"
"Ta theo tiểu thư!"
"Được!"
Tiết Khiêm không ngại bôn ba sang vương quốc Nhĩ Lạp tìm Nho Quang của mình.
Khương Hàn lại chọn mãi chôn vùi bí mật về thân thế của mình. Hắn không nhận dòng máu hoàng thất, chọn bôn ba khắp giang hồ, mang đại nghĩa đến những nơi mà hắn đi qua. Hắn vẫn muốn thay tiểu nha đầu A Vân ngắm nhìn thế gian.
Vương tử Hạc Hiên sau cùng trở thành quân vương của vương quốc, bỏ qua ân oán khi xưa, cùng Chấn Thiên quốc lập hòa ước trong vòng mười năm, không xâm phạm biên cương của nhau.
Bách tính có cuộc sống ấm no, Chấn Thiên quốc trở thành quốc gia dân giàu nước mạnh.
* * *
HẾT