"Cô bé hôm qua là ai?" Tư lão gia tử chờ người đi, thở phào một hơi, lúc này mới quay đầu hỏi, "Có cảm ơn cô ấy không?" "Đã đưa chi phiếu rồi." Trường Thanh nói đến cô bé đó, cũng rất bội phục, "Không ngờ một cô bé mười mấy tuổi, lại là một thần y!" Thật sự rất bất ngờ! "Cô bé ấy chỉ là đi ngang qua, vừa lúc phát hiện bệnh tình của ngài, cố gắng thuyết phục mọi người cứu ngài!" Nếu không phải cô ấy "xen vào việc của người khác", phỏng chừng lão gia tử sớm đã..
"Y giả nhân tâm a.." Trong đầu Tư lão gia tử, thoáng hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, có chút mơ hồ, nhưng mơ hồ cảm giác được là một mỹ nhân, thanh âm cũng dễ nghe.
Đáng tiếc tuổi còn nhỏ, hơn nữa A Thần và Lê Thư Kỳ có hôn ước..
Bằng không bắt cóc làm cháu dâu cũng được! "Có ghi lại phương thức liên lạc của cô ấy không?" Tư lão gia tử đột nhiên nói, "Ta muốn gặp để cảm ơn cô ấy.".
||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
Trường Thanh giật mình, vội vàng nhìn về phía Thần gia.
Hôm qua Thần gia đã xin số điện thoại di động của người ta!
"Ông cũng đừng quấy rầy người ta." Tư Thần Xuyên thản nhiên cự tuyệt nói.
"Sao hả, ta không thể gặp ân nhân cứu mạng của ta một chút? Bày tỏ lòng biết ơn?" Tư lão gia tử nghĩ, nhiều danh y chuyên gia như vậy đều không trị được bệnh của ông, tiểu cô nương vừa tới, trực tiếp kéo ông từ quỷ môn quan về.
Điều đó có nghĩa là gì? Chứng tỏ y thuật của tiểu cô nương ở trên bọn họ!
Nếu như ông nhớ không lầm, tiểu cô nương hẳn là mới mười bảy mười tám tuổi, ông vừa đúng có một đứa cháu khác, cùng tuổi cô..
Nếu có thể tác hợp thành công, cũng là một mối nhân duyên tốt.
"Có phải con có thông tin liên lạc của cô ấy không?"
Tư lão gia tử nhớ tới ánh mắt Trường Thanh nhìn về phía Tư Thần Xuyên, tiểu tử này, tuyệt đối có số điện thoại di động hoặc wechat của người ta.
"Ta mặc kệ, con nhất định phải gọi cô ấy tới." Tư lão gia tử sử dụng hết cách.
Cuối cùng, Tư Thần Xuyên buông lỏng nói, "Cô ấy có tới hay không, phải xem ý nguyện của cô ấy."
"Âm mưu" của Tư lão gia tử thực hiện được một nửa, vội vàng nói, "Đương nhiên!" Nếu cô không tới, nhất định là bị bộ dáng lạnh như băng này của anh dọa! Thấy Tư Thần Xuyên chuẩn bị rời đi..
"Chờ một chút!" Tư lão gia tử giống như là nghĩ tới cái gì đó, bổ sung, "Lúc nói chuyện với cô ấy, con khách sáo cho ta một chút! Hãy nhẹ nhàng! Nếu không biết làm sao, thì bảo Trường Thanh dạy con! Đừng làm người ta sợ, con có nghe ta nói không?"
Tư Thần Xuyên: Anh có chỗ nào không ôn nhu chỗ nào không khách sáo? Cần người khác dạy?
Trường Thanh: Lão gia tử, ngài đừng hại tôi nữa, Thần gia khó khăn lắm mới quên được dự án châu Phi kia..
"Cô bé nói sao cũng là ân nhân cứu mạng của ta, không được đen mặt với người ta!" Tư lão gia tử chỉ sợ cô bé tuổi còn nhỏ, không chịu nổi sợ.
Bên kia, Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kỳ đến bàn ăn, mang đủ loại bữa sáng đến trước mặt hai cô con gái.
"Đây là điểm tâm sáng đầu bếp làm, vừa mới ra lò, đến đây, Tịnh Tịnh, đây là của con, cẩn thận nóng."
"Kỳ Kỳ à, con đi học một tháng, nhìn thế nào cũng gầy đi, ăn nhiều một chút." Lê Thư Kỳ cười ngọt ngào, "Ba, mẹ, hai người đừng lo cho con nữa, lấy cho chị nhiều hơn đi, từ nhỏ đến lớn con ăn còn ít sao?" Tống Giai Kỳ bật cười, nghĩ thầm đứa bé này thật đúng là hiểu chuyện, không vì Giai Tịnh về mà trăm phương ngàn kế xa lánh cô, ngược lại đâu đâu cũng nghĩ đến cô.
Cảnh tượng này ấm áp hơn bà tưởng.
"Ba, đây là đại hồng bào ba thích uống nhất, con rót cho ba một ly." Lê Thư Kỳ đứng lên, rót trà trong ấm trà sứ trắng vào trong ly của Lê Cẩm Hòa, lại cầm một ấm trà hoa văn màu xanh khác, đem cúc phổ bên trong đổ vào trong ly của Tống Giai Kỳ.
"Mẹ, đây là cúc phổ mẹ thích, nhân lúc nóng uống."
Tống Giai Kỳ không ngờ con gái còn nhớ rõ thói quen của bọn họ, cười hiền, bưng ly trà lên uống một ngụm.
Lê Thư Kỳ giống như người thắng trận, cố ý nhìn Giai Tịnh một cái.
Con gái ruột thì sao, nhiều năm như vậy sớm chiều ở chung, không ai hiểu rõ thói quen ăn uống của cha mẹ hơn cô.
Giai Tịnh làm sao có thể nhìn không ra chút tâm tư nhỏ này, ánh mắt cô thanh đạm như nước, chậm rãi ăn điểm tâm tinh xảo trên đĩa, giống như không quan tâm.
"Chị, không biết chị thích uống trà gì.." Lê Thư Kỳ vốn định để cho cô tự rót.
Nhưng lời còn chưa dứt, đã nghe thấy Giai Tịnh thờ ơ nói một tiếng, "Trà Xanh, cám ơn." Lê Thư Kỳ ngẩn người, đây là ý muốn cô rót trà? Hay mắng cô là "trà xanh"?
"Con cũng rất cưng chiều chị.." Lê Cẩm Hòa lầm tưởng Lê Thư Kỳ muốn rót trà cho Giai Tịnh, vui vẻ nói, "Tịnh Tịnh, con người Kỳ Kỳ là vậy, rất quan tâm đến người nhà, nếu con không để cho nó làm, nó sẽ không vui." Giai Tịnh nâng ánh mắt lên nhìn cô, "Vậy tiếp theo làm phiền em rồi."
Lê Thư Kỳ cưỡi hổ khó xuống, nhưng nói đến mức này, cô chỉ có thể đứng lên, nở nụ cười trong suốt cầm lấy ấm trà.
Dư quang của cô chú ý thấy hôm nay Giai Tịnh mặc một chiếc váy lụa trắng.
Váy lụa rất mỏng, mà pha trà xanh đòi hỏi nhiệt độ nước 90 độ..
Nếu không cẩn thận rót trúng..
Chỉ một ánh mắt, Giai Tịnh đã nhìn ra bàn tính nhỏ trong lòng cô.
Lê Thư Kỳ đang rót trà, liền nghe Giai Tịnh nói một câu, "Bảy phân là được." Lê Thư Kỳ không ngờ cô nhanh như vậy đã nhìn ra, âm thầm cắn răng, muốn làm bộ như không nghe thấy, ai ngờ Giai Tịnh lại bổ sung một câu, "Được rồi." Lê Thư Kỳ chỉ có thể dừng động tác trong tay, mỉm cười nói, "Chị, chị cẩn thận thật, em rót trà cho ba mẹ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tràn ra, chị lo em làm bỏng chị à?"
Giai Tịnh nâng đôi mắt xanh nước lấp lánh lên, khẽ nhếch khóe môi, "Chị thấy em rót cho ba mẹ tám phân, nên mới bảo em rót bảy phân." Ít hơn một phân so với ba mẹ, xem như là tôn kính.
"Tịnh Tịnh bảo bối, ở nhà mình không cần chú ý như vậy.." Tống Giai Kỳ không ngờ đứa bé này lại hiểu chuyện như vậy, lễ nghi bàn ăn học tốt như vậy.
Ngược lại Lê Thư Kỳ vừa rồi nói như vậy, hình như có hơi nhỏ mọn.
Nhưng con bé Kỳ Kỳ này hẳn là không có ác ý mới đúng.
Lê Cẩm Hòa cười hòa giải, "Tịnh Tịnh, Kỳ Kỳ, thêm một thời gian nữa sẽ có kết quả thi đại học, hai con có đại học mình muốn đăng kí không?" Ông đặt tách trà của mình xuống chờ câu trả lời từ họ.
Lê Thư Kỳ ngồi xuống, cảm thấy cần phải ra uy với Giai Tịnh, vì thế mỉm cười nói, "Chắc con sẽ lựa chọn đại học kinh tế." Giai Tịnh nghe được hai chữ "đại học kinh tế", nâng ánh mắt lên, đáy mắt có ý vị sâu xa.
Lê Thư Kỳ đương nhiên chú ý tới ánh mắt này, cô cười nói, "Tuy rất nhiều bạn học đều nói kỳ thi đại học lần này khó, nhưng con cảm thấy đơn giản như làm bài tập bình thường, không có áp lực gì, học đại học kinh tế dư sức."
"Đại học kinh tế là trường đại học tốt nhất trong nước, nhưng..
ba nhớ lúc trước hình như con muốn ra nước ngoài du học?" Lê Cẩm Hòa nhìn về phía cô, đáy mắt có chút khó hiểu..