Thiên Kim Quay Lại Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ


Giáo sư Trương sợ lớn chuyện, nhẹ giọng khuyên bảo, "Cô bé này, phẫu thuật rất khó khăn, ngay cả giáo sư chuyên gia mấy chục năm như tôi cũng không dám chắc, với tình hình trước mắt của lão tiên sinh, ngoại trừ y thánh Bạch Ngọc Hồng đã qua đời, thế gian không có người thứ hai có thể cam đoan ông ấy còn sống ra khỏi phòng phẫu thuật, không phải chúng tôi không muốn phẫu thuật cho ông ấy, thật sự là do trình độ có hạn, không thể giúp được."
Tiêm thuốc trấn tâm với thư tâm thông, cũng là do hết cách, kéo đến lúc người nhà đến ký tên, bọn họ mới có thể yên tâm cứu người.

Nếu không, trong lòng họ e ngại thế lực của Thần gia, không dám buông tay cứu ông lão..

"Lúc nãy nói phẫu thuật xong thì có thù lao?" Giai Tịnh đột nhiên hỏi.
"Cái này.." Giáo sư Trương kinh ngạc, vội nói, "Đương nhiên." Tư lão tiên sinh là ai, chỉ cần có thể cứu sống ông, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.

Lúc trước Giai Tịnh giúp nhà họ Bạch kiếm được không ít tiền, cuối cùng đều vào trong túi nhà họ Bạch, cộng thêm bệnh của bà Bạch, gần như đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của cô..

Làm một ca tiểu phẫu, kiếm một số tiền nhỏ, cũng không phải là không được.
Giáo sư Trương thấy trong đôi mắt xinh đẹp của Giai Tịnh toát ra ánh sáng tự tin, cả người tản ra khí thế lớn mạnh, không nhịn được hỏi: "Cô bé, cô thật sự biết y học sao?" Giai Tịnh khẽ cong môi, "Cầm dao không phải là vấn đề." "Vậy cô định cứu như thế nào?"
"Đương nhiên là tiến hành phẫu thuật thay van tim, nhưng điều kiện tiên quyết là, tôi muốn Đường Thiếu Trạch làm trợ lý của tôi." "Ha.." Điền Ngọc Ninh ở bên cạnh nghe nói như vậy, thật sự cảm thấy cô si tâm vọng tưởng, "Cô coi mình là ai? Đường Thiếu Trạch là ai? Tôi có thể gọi anh ta, nhưng anh ta chịu làm trợ lý cho cô? Tôi vặn đầu xuống làm banh cho cô đá."
Cô nói đến đây, giọng đầy khinh thường, quay đầu nói với giáo sư Trương, "Giáo sư Trương, đừng lãng phí miệng lưỡi với cô ấy, bây giờ thời gian không nhiều, vẫn là tiêm thuốc an thần với thư tâm thông trước đi!" Cô dặn dò y tá bên cạnh, "Đi lấy thuốc tới đây, tiện thể nói với phòng bảo vệ, ở đây có một tên điên."
Lúc y tá chạy ra ngoài không cẩn thận bắt gặp Đường Thiếu Trạch, cuống quít giải thích.

Không bao lâu, một giọng nói quen thuộc vang vọng trong phòng bệnh.

"Ai tìm tôi?"
Mọi người ngước mắt nhìn, không ngờ Đường Thiếu Trạch sẽ xuất hiện ở đây, trên mặt mang theo khiếp sợ.

Cái này, sao cô y tá này mời Đường Thiếu Trạch tới đây? Pho tượng Phật lớn này, một y tá nhỏ làm sao mời được? "Bác sĩ Đường, anh tới đúng lúc lắm." Điền Ngọc Ninh bắt được cơ hội, tuyệt đối không buông tha Giai Tịnh, nhục nhã một cách trắng trợn nói, "Con nhóc này to gan làm bậy, muốn anh làm trợ lý cho cô ấy."
Đường Thiếu Trạch nhìn Giai Tịnh, tiểu nha đầu này lơ đãng đứng ở một bên, tựa như tất cả mọi tấn công xung quanh đều không thể làm thương tổn được cô.

Anh khẽ nhíu mày nhìn Điền Ngọc Ninh, bất mãn trước phẩm chất của người phụ nữ này, hỏi những người khác, "Chuyện gì vậy?"
"Bệnh nhân này.." Điền Ngọc Ninh vội vàng giải thích sự tình trước, còn cố ý vén một tia tóc vụn ra sau tai, lộ ra gương mặt bên mà cô tự cho là xinh đẹp, muốn để lại cho Đường Thiếu Trạch một ấn tượng tốt, "Trong nước và nước ngoài chưa từng xuất hiện trường hợp như vậy."
"Vậy còn chờ gì nữa?" Đường Thiếu Trạch nể mặt tiểu nha đầu, miễn cưỡng nhận lấy củ khoai bỏng tay này, mặt không chút biểu cảm nói, "Phẫu thuật đi." "Bác sĩ Đường, sao anh lại làm càn với cô ta chứ?" Điền Ngọc Ninh không ngờ lại là kết quả này, giật mình, vội nói, "Bây giờ phẫu thuật, tỷ lệ thành công không tới 10%..

Lão tiên sinh này thân phận tôn quý, xảy ra chuyện, chúng ta đều không gánh nổi!"
Ánh mắt Đường Thiếu Trạch không vui, ngay cả giọng nói cũng lộ ra chút lạnh lẽo, "Xảy ra chuyện, không cần các người chịu trách nhiệm." "Bác sĩ Đường.." "Một mình tôi gánh." Tất cả các bác sĩ đều giật mình.

Hắn định làm bừa cùng tiểu nha đầu này sao?
Đường Thiếu Trạch không lãng phí thời gian với bọn họ, nhìn Giai Tịnh một cái, "Đi theo tôi." Anh muốn đưa cô đến phòng phẫu thuật.

Giai Tịnh đi ngang qua bên cạnh Điền Ngọc Ninh, khẽ nhếch môi, "Chẳng phải nói muốn vặn đầu xuống làm banh cho tôi đá sao?"
"Cô.." Điền Ngọc Ninh á khẩu không nói nên lời, vừa rồi cô đã nói, nếu như Đường Thiếu Trạch bằng lòng làm trợ lý cho nha đầu này, sẽ vặn đầu xuống làm banh cho người ta đá, nhưng cô thật không ngờ Đường Thiếu Trạch lại đồng ý.
Ngày thường Đường Thiếu Trạch rất kiêu ngạo, hôm nay sao đột nhiên chuyển tính? Chẳng lẽ là nhìn tiểu nha đầu xinh đẹp? Giai Tịnh khẽ nhếch môi, "Đừng quên lời hứa của cô."
"Tôi? Lời hứa gì?" Điền Ngọc Ninh đột nhiên nhớ ra, "À, tôi từng nói qua nếu cô có thể cứu sống lão tiên sinh, tôi sẽ quỳ xuống gọi cô là tổ tông, nhưng tôi chỉ sợ cô không có bản lĩnh này! Cô đừng chữa chết người, đến lúc đó lại đổ trên đầu chúng tôi!" Giai Tịnh chậm rãi nhếch môi, đôi mắt thanh lệ tuyệt mỹ không cho là đúng, "Cô muốn gọi tôi là tổ tông, tôi còn không muốn nhận một đứa nhóc như cô!" "Cô--"
"Đừng quên quỳ." Giai Tịnh bỏ lại câu này, đi theo bước chân Đường Thiếu Trạch rời đi.

Điền Ngọc Ninh nhìn bóng lưng cô, như nuốt không trôi cục tức này, lớn tiếng nói, "Nếu cô có thể cứu sống lão tiên sinh, đừng nói quỳ, vị trí phó chủ nhiệm của tôi cũng có thể không cần!" Cô nói xong, vỗ vỗ tấm ngực, "Chỉ xem cô có năng lực để lấy đi không!" Đường Thiếu Trạch nghe thấy "cá cược" của các cô, lơ đãng hỏi, "Sao lại cãi với cô ta vậy?" "Người không biết trời cao đất dày."
Đúng lúc, làm giảm bớt nhuệ khí của cô ta, cũng để cô ta biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngooại hữu nhân.

Tư lão tiên sinh bị hai y tá đẩy vào phòng phẫu thuật, trong phòng bệnh chỉ còn lại mấy bác sĩ hai mắt nhìn nhau.
"Điên rồi điên rồi, một người hai người đều điên hết rồi!" "Bệnh tình của lão tiên sinh này làm sao có thể phẫu thuật? Tôi thấy bác sĩ Đường còn quá trẻ để biết hậu quả của sự thất bại! Đó không đơn giản chỉ là thân bại danh liệt, hủy hoại tiền đồ!" Thần gia là ai, nếu lão tiên sinh xảy ra chuyện, Thần gia sẽ lấy mạng tất cả bọn họ!
"Giáo sư Trương, chúng ta thật sự mặc kệ sao? Dù sao đây cũng là một mạng người." "Tư lão tiên sinh thân phận tôn quý biết bao, sao có thể để mặc cho bọn họ làm càn chứ? Giáo sư Trương, ông mau nói lời gì đi chứ!" "Đúng vậy, mau ngăn cản bọn họ đi, nhân lúc này còn kịp!"
So với sự sốt ruột của bọn họ, chủ nhiệm nữ ngược lại ôm một tia hy vọng, "Bác sĩ Đường sinh ra trong gia đình y học, tổ tiên đời đời đều là kỳ tài y học, tuy kém hơn Bạch Hạc, nhưng với y thuật tinh xảo đó, nói không chừng thật sự có thể chết đi sống lại."
Chủ nhiệm nam cũng ôm một tia hy vọng, "Bác sĩ Đường là bác sĩ thiên tài ai cũng khen ngợi, chỉ cần cậu ấy ở đây, nói không chừng sẽ có kỳ tích xảy ra.." "Các người đều hồ đồ rồi, anh ta làm trợ thủ cho nha đầu đó, người cầm dao chính là nha đầu kia! Nha đầu kia mới mấy tuổi, nó làm sao biết y?" Chủ nhiệm Lưu gấp đến mức xoay vòng, "Giáo sư Trương, ông nói câu gì đi!"
"Chủ nhiệm Lưu, ông lo lắng cái gì? Bác sĩ Đường nói, xảy ra chuyện, một mình cậu ấy gánh vác!" "Nói sao thì đó cũng là ông ruột của ông Tư, nếu điều trị chết, ông Tư sẽ trách chúng ta không ngăn cản cậu ấy!
" Vậy thì chúng ta nói, là bác sĩ Đường nhất định muốn làm ca phẫu thuật này, chúng ta không ngăn được!"Điền Ngọc Ninh hạ quyết tâm, ai bảo hắn làm bừa cùng cô nhóc đó? Cô nhóc này không biết thân phận thật sự của lão tiên sinh, biết rồi, nói không chừng sớm đã bị dọa chạy mất.

Làm gì dám nhận củ khoai bỏng này?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui