" Cô chủ " Tiếng nói vang lên cắt đứt cô và hệ thông nói chuyện.
"Ký chủ, cô phải bảo vệ tốt nữ chính, bye bye ".
Một cô gái trông khá lạnh lùng, mái tóc ngắn gọn gàng càng tôn lên ngũ quan của cô gái này.
Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là Keiran, thuộc hạ của anh cả cô.
" Sao cô lại ở đây ? "
"Thưa cô chủ, tôi là Keiran, từ giờ tôi sẽ đi theo bảo vệ cô chủ " Keiran đưa một tay lên chéo ngực, cúi đầu hành lễ.
Khóe miệng Chu Phong Thanh giật giật, chắc chắn là ông anh cuồng em gái của cô phái đến rồi.
" Anh cả cũng biết tôi ở đây sao "
" Vâng, cô chủ "
Chu Phong Thanh cũng đã biết trước câu trả lời, cô đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn.
" Cô có tên tiếng hoa không ? "
" Dạ có, là Chu Khiêm thưa cô chủ ".
" Ừm, Khiêm trong khiêm nhường sao "
" Dạ vâng, cô chủ "
Cuộc đàm thoại cứ như trong sách giáo khoa bê ra, cả giọng điệu cũng cứng ngắc y chóc.
Chu Phong Thanh vuốt vuốt cái cằm nhỏ xinh, trông như một ông cụ non, người của anh cả mang tên họ Chu, tức là người này nằm trong bộ phận nòng cốt của Chu gia, bất kì ai đã mang họ Chu và có ấn ký riêng của gia tộc thì sống là người Chu gia, chết cũng là ma của Chu gia.
Anh cả đưa người lợi hại như vậy đến cho cô, 11 phần là lo xa cô bị người ta bắt nạt.
Chẳng lẽ anh cô không biết cô đã xử lí Lệ Hương Hương như thế nào sao, cô cố tình để lộ ra cho anh cả nhìn, vậy mà anh cả vẫn cố ý sắp xếp người bên cạnh cô.
Chu Phong Thanh cũng không cố tình che giấu thân phận của Phó Phong Niên, với tính cách của anh cả thì sẽ tra xét hết một lượt, tiện tay mò ra được mục đích của Phó Phong Niên ở cạnh cô.
" Cô chủ, gia chủ gửi cho cô "
" Ồ?" Trước mắt cô là tập tài liệu có ghi đầy đủ thông tin của ba người tham gia kia.
" Anh cả giỏi thật " Chu Phong Thanh nói một câu không lạnh không nhạt, cũng không nghe ra có ý tứ khác gì.
Có anh trai lợi hại thật tuyệt, chất lượng thì tăng lên, còn lượng công việc giảm bớt hẳn.
Chu Phong Thanh đọc lướt qua Ngụy Nguyệt Vũ, cũng không có gì khác với thông tin của cô.
Ngón tay trắng nõn lướt qua trang tiếp theo.
Hạ Niên.
Chỉ có tên không có ảnh, thông tin chỉ vỏn vẹn một trang, người này là đến đột nhiên xuất hiện, cô cũng làm biếng đi điều tra, nói chủ quan thì cũng phải, cô cũng không sợ ai bởi vì Chu Phong Thanh bố trí nơi này khá kĩ, chắc chắn không ai có thể động đến cô.
Chu Phong Thanh chuyển tầm mắt nhìn sang trường đua ngựa, ngắm nhìn nữ chính Ngụy Nguyệt Vũ.
Ngụy Nguyệt Vũ đang làm quen với con ngựa của mình, không hổ danh là nữ chính, chơi với ngựa thôi mà cũng xinh đẹp như thế này.
Cô thấy tính cách của Ngụy Nguyệt Vũ không giống cốt truyện cho lắm, nào là dễ tin người, mềm lòng, yếu đuối.
Đều là lừa gạt người xem, tạo cho Ngụy Nguyệt Vũ một vỏ bọc ngây thơ trong trắng cần được che chở, đúng với tuýp người mà đám con trai hay thích.
Ngụy Nguyệt Vũ trước mắt cô thông minh, nhanh nhẹn, còn khá gan dạ, người muốn lấy được danh sách đó đâu phải người bình thường.
Cuộc đua ngày hôm nay càng thêm thú vị rồi.
Nơi này là một trang trại ngựa khá rộng lớn, ở đây còn có trường đua phù hợp với đua flat racing(*).
(*) Flat racing : là hình thức đua trên một đường đua thẳng mà không có bất kì chướng ngại vật nào.
Hình thức này nhằm đo lường khả năng về tốc độ, sức bền của ngựa, kĩ năng và sức bền của cả người và ngựa.
" Khiêm, đẩy ta qua chỗ bọn họ đi "
" Vâng cô chủ " Chu Khiêm bung dù che nắng cho Chu Phong Thanh, vẻ mặt nghiêm túc đẩy xe lăn đi.
Sân đua ngựa là một màu cỏ xanh thăm thẳm, không khí khá mát mẻ, Chu Phong Thanh gãi gãi tay, cô cũng muốn cưỡi ngựa tung tăng dạo quanh bãi cỏ.
Cô nhìn xuống chân mình vỗ vỗ vài cái thở dài tiếng nuối.
Chu Khiêm thấy hành động của cô chủ nhà mình liền hơi đăm chiêu.
Lục Nhất Quang thấy cô lại đây liền dắt con ngựa kim của anh ta tới.
" Phong Phong, em thấy anh Lục của em biết chọn ngựa không "
Con ngựa kim của Lục Nhất Quang, đúng kiểu đẹp mã theo nghĩa đen.
" Anh đi cưới công chúa à " Chu Phong Thanh không kiêng kị nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi nhìn con bạch mã bên cạnh, hôm nay Lục Nhất Quang mặc bộ vest tây lịch sự, nhưng lúc này chỉ anh đã cởi áo khoác, chỉ còn chiếc sơ mi trắng và áo gile ở ngoài, dáng dấp của Lục Nhất Quang không thể chê vào đâu được, chậc chậc, nhìn đống cơ bắp kia kìa.
Trông cứ như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.
Lục Nhất Quang đương nhiên hiểu Chu Phong Thanh có ý gì, anh cũng không tức giận, chỉ giương cao cằm mà kiêu ngạo.
Thấy còn có người bước tới, Lục hoàng tử mới thu liễm lại, làm bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng.
Hạ Niên bước tới, mặc bộ đồ tôn trung sơn, trên mặt mang theo nụ cười, giống như ý xuân, cả người mang hơi thở thanh xuân, thư sinh.
Chu Phong Thanh hơi nhíu mày, nhẹ đến nỗi không nhìn ra được.
Lại là đôi mắt kia, y như đúc nhưng gương mặt và khí chất lại khác hoàn toàn.
" Hệ thống, tra xét người này được không "
" Ký chủ, cô chưa đủ quyền hạn, những nhân vật đặc biệt và có thẩm quyền thì khi cô được nửa cột điểm tích lũy 'không thể chối từ ' mới có "
Hạ Niên này xuất hiện ở đây đương nhiên là không bình thường, nhưng còn những thân phận khác của anh ta thì sao, mọi thứ đều chưa chắc chắn, nhưng linh cảm thôi thúc cô, Chu Phong Thanh đè nèn linh cảm đang mạnh mẽ trỗi dậy trong lòng.
Nhưng nếu như vậy, anh ta có mục đích gì chứ ? Thân phận cô hiện tại chỉ là một con chim hoàng yến không hơn không kém.
" Tiểu thư ?" Hạ Niên gọi cô.
" Hửm "
" Cô muốn dạo vòng quanh trang trại này không, ở đây khá thú vị đấy "
" Ừ "
" Vậy Chu tiểu thư không phiền nếu tôi dẫn cô đi chứ ? " Giọng nói của người đàn ông ôn tồn, lễ độ, toàn thân mang cảm giác thanh tân mát mẻ, người như vậy thì càng nguy hiểm, khiến người khác mất cảnh giác là loại độc dược chết người.