Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

“Quận chúa, người đây là có ý gì? Bổn tướng muốn đến xem đội quân thần kỳ đánh bại Thiết Kỵ kia kìa!”

Mộ Dung Cẩm nhìn về phía trước: “Tôn tướng quân nghĩ rằng đội quân thần kỳ đó nên có dáng vẻ như thế nào?”

“Ngươi……” Tôn Cường tức giận: “Mặc kệ là dáng vẻ như thế nào, cho dù thế nào thì cũng không phải như bây giờ, thế này thì thành ra dạng gì đây?”

“Khiến Tôn tướng quân thất vọng rồi, chính là bọn họ!”

Tôn Cường tức giận: “Mộ Dung phó tướng, Hoàng thượng gi¬ao cho ngươi một đội binh thần kỳ, ngươi lại không thắt chặt huấn luyện, còn để cho bọn họ lười nhác thế này, sao ngươi có thể xứng đáng với hoàng thượng!”

Mộ Dung Cẩm nhịn không được cười lạnh, dùng Phó tướng để xưng hô với nàng, đây là đang nhắc nhở thân phận của nàng sao? Lại còn nói là Hoàng thượng gi¬ao cho nàng? Sợ rằng trước trận chiến này Đông Phương Khải hoàn toàn không hề biết đến nhà Mộ Dung có một đội quân như vậy đâu! Nhưng nàng cũng không thể nói đó là quân đội của nhà Mộ Dung, nói không chừng đến lúc đó thật sự bị gài cho tội danh tự mình chiêu binh ý đồ mưu phản!


“Là do mạt tướng không đúng, nhưng mà đội quân này vẫn luôn huấn luyện như thế, nếu như Tôn tướng quân có cao kiến, mạt tướng nhất định xin rửa tai lắng nghe!”

Tôn Cường nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, giục ngựa trực tiếp chạy vào sân huấn luyện: “Bổn tướng chính là Tôn Cường tướng quân - đặc sứ do Hoàng thượng phái tới, hiện tại, toàn bộ tập họp cho ta!”

Những người vốn đang huấn luyện nghe thấy giọng nói của ông ta thì sửng sốt, nhưng cũng không có động tác gì, chỉ là có người nhìn thấy sự tồn tại của Mộ Dung Cẩm, thoáng chốc bỏ lại những thứ trên tay rồi nhích lại gần.

Tôn Cường nhìn đội quân lười nhác đó, cực kỳ tức giận: “Các ngươi thế này giống cái gì? Như thế coi như là quân đội sao? Lười nhác rời rạc, không có kỷ luật gì cả!”

Mọi người không nói gì, bọn họ cũng biết triều đình phái quan viên tới, không ngờ vừa đến đã lập tức quát nạt bọn họ.

“Tất cả đều đứng ngay ngắn cho ta!”


Các thiếu niên, không hề cử động, chỉ nhìn về phía Mộ Dung Cẩm, ánh mắt có chút tha thiết.

Tôn Cường thấy bọn họ không để ông ta vào trong mắt, tức đến độ thiếu chút nữa thì bốc khói, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Cẩm, sắc mặt âm trầm: “Mộ Dung phó tướng, đây thực sự là đội binh thần kì kia sao? Không phải ngươi đã giấu đội quân ấy đi, dùng cái này để qua mặt Hoàng thượng chứ? Ngươi có mưu đồ gì đây?”

“Ông nói cái gì? Dựa vào cái gì mà nói tiểu cô cô của bọn ta!”

“Đúng vậy, tiểu cô cô của bọn ta là người mà ông có thể chất vấn à?”

Đội quân thiếu niên vốn đang yên tĩnh đột nhiên không yên tĩnh nữa, bọn họ chịu tội chẳng sao cả, nhưng tuyệt đối không để tiểu cô cô chịu tội.

Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, mọi người bỗng chốc yên lặng, vẫn mỉm cười nhìn về phía Tôn Cường như trước: “Mạt tướng đã nói với tướng quân, đây chính là đội quân đó, nhưng Tôn tướng quân lại không tin, nếu như Tôn tướng quân muốn vu oan cho mạt tướng, thì mạt tướng không còn gì để nói!”

“Ngươi…… Ngươi không sợ bổn tướng báo cáo với hoàng thượng, vạch tội khi quân của ngươi sao?” Tôn Cường tức tối nhìn Mộ Dung Cẩm, đôi mắt kia đều sắp phun lửa tới nơi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận