Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

“Là Mộ Dung Gấm, chính là nàng, nô tỳ làm theo lệnh của công chúa truyền nàng. Nàng ta chẳng
những ra sức khước từ, còn để cho nha đầu kia vũ nhục nô tỳ, thậm chí
còn vũ nhục công chúa. Nói công chúa không sánh bằng đại tiểu thư phủ
tướng quân, còn nói công chua là heo. Nô tỳ tức giận lý luận với nàng
ta, ai biết thái tử tới, nô tỳ vô ý đụng phải thái tử. Thái tử muốn giết nô tỳ. Công chúa, người phải làm chủ cho nô tỳ!” Nhìn thấy Đông Phương
Hiểu, Hồng cô cô lập tức cho là mình không cần chết. Cho nên trút hết
tội lên người Mộ Dung Gấm, nhưng không có nhìn thấy tất cả mọi người nơi này đều nhìn bà ta với ánh mắt nhìn người ngu ngốc.

Chỉ là,
ngoại trừ Mộc Hương, hiện giờ nàng hoàn toàn bị hai mỹ nam tử Đông
Phương Trạch và Sở Dạ mê hoặc, lỗ tai tự động bài trừ hoạt động, chỉ có
đôi mắt không ngừng tỏa sáng……

“Cái gì?” Trong nháy mắt Đông
Phương Hiểu nộ thượng tâm đầu. Vốn hai ngày nay đã kìm nén đủ, hôm nay
lại bị kích thích này, trong lòng lại càng khó chịu. Vốn muốn nổi giận
nhưng bởi vì có Sở Dạ, đành cố gắng nhịn, ngược lại nói: “Hồng cô cô,
ngươi hồ đồ. Ta chính là công chúa phụ hoàng sủng ái nhất, nàng ta chỉ
là nữ nhì của một đại thần, làm sao có thể đánh đồng với bản công chúa.
Về phần những ngôn ngữ dơ bẩn kia, Hồng cô cô chớ nói lại!”

Lời
này thứ nhất cho thấy nàng ta rộng lượng, thứ nhì là nói cho Sở Dạ biết
nàng ta là công chúa, thân phận cao quý, không phải người như Mộ Dung
Gấm có thể so được. Ở đây đều là người thông minh, tự nhiên hiểu được ý
của nàng ta.


Hiện tại Hồng cô cô cực hận Mộ Dung Gấm, hiểu rằng
Đông Phương Hiểu có ý tứ bỏ qua cho Mộ Dung Gấm nhất thời quýnh lên,
tiếp tục thêm dầu thêm mỡ: “Công chúa! Người là công chúa cao quý, tại
sao có thể dễ dàng kẻ bêu xấu người được? Đây chính là đánh vào mặt mũi hoàng gia!”

Liên lụy tới mặt mũi hoàng gia, nàng ta không tin không trị được Mộ Dung Gấm.

“Im miệng! Còn không mau đem kéo nô tỳ xảo quyệt này ra ngoài cho bổn
điện!” Đông Phương Trạch giận đến cau mày, thật không hiểu bên cạnh thái hậu thế nào lại có thể nuôi thành loại người ghê tởm như thế này.

“Hoàng huynh! Hồng cô cô là người Thái hậu cho hoàng muội, người không nể mặt
hoàng muội cũng phải nể mặt hoàng nãi nãi chứ, tạm tha nàng đi!” Đông
Phương Hiểu tự nhiên không để cho người mình chết đi, người Thái hậu ban thưởng, mang theo bên mình sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.

Đông Phương Trạch hạ mặt, lần đầu tiên cởi bỏ lớp ngụy trang thuộc về uy
nghiêm thái tử của hắn: “Bổn điện giết một người bất kính với bổn điện,
chẳng lẽ cũng phải nhìn mặt các người? Chẳng lẽ ngươi cho là Thái hậu sẽ bao che một nô tỳ xảo quyệt như vậy?”

“Chuyện này……” Đông Phương Hiểu do dự. Bất kính với thái tử chính là bất kính đối với hoàng gia,
Thái hậu sẽ không bảo vệ một nô tài như vậy, chỉ là: “Hoàng huynh, đã
như vậy có phải hay không cũng nên trừng phạt Mộ Dung Gấm, nàng ta cũng
bất kính với công chúa là ta!”

Sở Dạ nghe vậy, nhìn về phía Mộ Dung Gấm, ánh mắt như muốn nói: ngươi chọc phải phiền toái, cần cô vương giúp một tay?

Mộ Dung Gấm trực tiếp dời mắt đi chỗ khác, không nhìn.

“Đúng là như vậy, chính tai nô tỳ nghe nàng ta vụ nhục công chúa. Nếu như
thái tử cử phạt nô tỳ, cũng phải xử phạt nàng, như vậy mới công bằng với công chúa!” Hông cô cô hiểu chính mình không thoát được nạn chết, cho
nên dứt khoát kéo theo Mộ Dung Gấm xuống nước.

Mà một khắc sau,
Đường Trúc thật sự không nhịn được, rút đao của thị vệ đối diện đặt lên
cổ Hồng cô cô: “Tiểu thư, người này giao cho em xử lý?”

Mộ Dung Gấm khoát khoát tay: “Nàng ta không đủ tư cách, không cần dơ bẩn tay em!”

Một câu nói rất cao ngạo, rất tự đại, như Mộ Dung Gấm nói chuyện đương
nhiên! Mộc Hương khó có dịp nghe được câu nói đó, gật đầu phụ họa.
Đường Trúc mặc dù rất đáng ghét, có võ công không nói, lại cũng có danh
hiệu nổi tiếng trên giang hồ, giết một cung tỳ đầu heo như vậy, quả thật mất đi danh tiếng cao thủ!

Khóe miệng Đông Phương Trạch nâng
lên. Quả thật cao ngạo. Chỉ là nàng có tư cách, cũng có bản lĩnh! Mà Sở

Dạ cũng không ngờ nhíu mày, nhìn về Đường Trúc với ánh mắt tìm tòi
nghiên cứu. Thân phận thủ hạ này có chút quỷ dị, ngày hôm đó giao thủ,
võ công của nàng hình như xuất thân từ môn phái bị diệt môn không
lâu____độc phái nhất, Đường Môn!

“Mộ Dung Gấm!” Đông Phương Hiểu
lần này thực sự bị chọc tức: “Ngươi giọng điệu lớn thật, lại dám ở trước mặt Sở hoàng nói như vậy, quả thật chính là quá bất kính!”

“Chẳng lẽ lễ nghi công chúa chính là do ma ma này dạy?”

“Ngươi có ý gì?” Đông Phương Hiểu đột nhiên bị câu hỏi này của Mộ Dung Gấm làm cho phản ứng không kịp.

Sở Dạ và Đông Phương Trạch tự nhiên nghe được ý tứ lời nói, không phải là
mằng nàng ta không có lễ giáo hay sao? Đông Phương Hiểu còn muốn nói
điều gì, Đông Phương Trạch cũng không nhịn được mở miệng quát lớn:
“Đường đường là một công chúa của một nước lại làm mất mặt trước Sở
hoàng, còn không mau cút về!”

Lời này càng khiến Đông Phương Hiểu kinh ngạc, nàng ta chợt hồi hồn, mới nhớ tới hình thái vừa rồi của
mình, nhất thời mắc cỡ muốn tìm một cái lỗ chui vào. Len lén nhìn Sở Dạ, thấy hắn hình như có chút không vui, nhất thời lòng chìm xuống đáy cốc, xấu hổ mang người rời đi.

Mà Hồng cô cô mắt thấy Đông Phương Hiểu rời đi, nhất thời kinh hãi: “Công chúa, công chúa cứu nô tỳ!”

Lần này những thị vệ kia rốt cuộc cũng thông mình một lần, thật nhanh chặn lại miệng của Hồng cô cô, sau đó kéo tay nàng ta đi ra ngoài, hiển
nhiên nàng ta không thể sống thêm!

Mộ Dung Gấm dĩ nhiên biết kết
cực của Hồng cô cô, tuy rằng không đáng mất mạng bởi vì mấy câu
nói nhưng nàng cũng không lương thiện đến mức cầu cạnh vì người này.
Nàng không giết bà ta cũng chỉ bởi vì người như bà ta không có tư cách
để nàng ra tay!

Khiến Sở Dạ chê cười, trong lòng Đông Phương

Trạch không dễ chịu, nhưng vẫn duy trì ưu nhã của mình: “Sở hoàng hôm
nay đã đi thăm Thái y viện, không bằng giờ chúng ta đi về thôi! Chắc hẳn phụ hàng đã chuẩn bị bàn cờ chờ Sở hoàng rồi!”

Sở Dạ liếc Mộ Dung Gấm một cái, quau đầu chắp tay rời đi: “Đi thôi!”

Bóng dáng màu vàng sậm, không động tác dư thừa, bên trong lại có một loại
khí phách cao quý. Hắn không cần giống như Đông Phương Trạch ngụy trang
hiền hòa, nhưng cũng có thể lung lạc lòng người, không cần cố ý uy
nghiêm cũng có thể làm cho người ta thần phục, người như vậy quả thật
trời sinh vương giả! Mộ Dung Gấm nhìn bóng lưng Sở Dạ, chẳng biết tại
sao mất hồn trong chốc lát.

Đường Trúc ở một bên không chịu nổi
bộ dạng hoa si của Mộc Hương, dùng một quyền đánh vào đầu nàng ta. Mộc Hương che đầu đau hô: “Đường Trúc, cái nữ nhân bạo lực này, có tin hay
không ngươi cả đời không ai thèm lấy?”

Đường Trúc giật nhẹ miệng, không thèm để ý đến lời uy hiếp của nàng ta: “Đời của ta đều theo tiểu
thư, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gả đi. Ngược lại ngươi, nhìn thấy mỹ nam
nước miếng liền chảy tràn!”

Mộc Hương theo bản năng sờ miệng, có nước miếng ư! Nhất thời hiểu được mình bị Đường Trúc lừa, tức giận đến
bên miệng nuốt xuống, uất ức nhìn tiểu thư nhà mình: “Ô ô, tiểu thư,
Đường Trúc khi dễ em!”

Mộ Dung Gấm rút rút mắt, bất đắc dĩ xoay người rời đi……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận