Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Giáo trường bộ binh

Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, vốn Ngự lâm quân đang được huấn luyện lập tức vọt ra ngoài, đài cao được đỡ ở bốn phía, ở giữa có một lôi đài cao hai mét, bên cạnh còn có một bàn cát khoảng mười thước vuông, cát ở phía
trên đó vẽ ra một bản đồ, còn cắm quân kỳ khác màu, xem ra chẳng những
là muốn thử võ cong, mà còn phải kiểm tra mưu kế chiến lược.

Tham gia tranh đoạt tổng cộng có năm người, Tôn gia có hai vị, Tôn Xa và Tôn Cường, trong đó một vị hiện tại đang đảm nhiệm chức binh bộ thị lang,
mặc dù chỉ là thị lang, nhưng binh bộ thượng thư Tư Đồ Gia cũng không có bao nhiêu thực quyền, hoàn toàn dựa vào thái tử nâng đỡ, cho nên địa vị của hắn ở binh bộ cũng rất cao.

Đông Phương Thực hiển nhiên cũng không cam chịu rơi ở phía sau, phái tới một hán tử thoạt nhìn thân thể
cường tráng, hán tử kia cao gần hai thước, thân thể to lớn hùng tráng,
giống như cả một ngọn núi, đôi tay giơ lên một đôi búa sắt, búa sắt rơi
xuống lập tức tạo thành hai hố sâu ở trên mặt đất, hiển nhiên là thành
thực, sức nặng như vậy, cũng đủ đập người thành thịt vụn.

Cuối
cùng là Đông Phương Triệt, những phái khác đều phái người tới, nhưng hắn lại tự mình ra tay. Nhưng cũng khó trách, chỗ dựa phía sau hắn chính là thái phó Tủy gia, môn hạ môn khách ngàn vạn người, nhưng phần nhiều lại là văn nhân mực sĩ (người viết văn, cầm bút), đề xuất chủ ý còn có thể, nhưng tranh tài ở đấu trường thì lại không có biện pháp. Mà Đông Phương Triệt tập võ từ nhỏ, võ công có thể nói là tốt nhất trong đám hoàng
tử vương gia, hơn nữa cũng cực kỳ thông minh, cho nên mới có thể tranh
đấu cùng với thái tử Đông Phương Trạch/

Hơn nữa Đông Phương Triệt vẫn luôn nhàn phú, cũng không có chức vụ trong người, hôm nay ra ngoài
đảm nhiệm chức vụ này hoàng thượng cũng sẽ không nói gì. Hơn nữa hắn văn võ song toàn, mọi mặt đều vô cùng xuất chúng, dĩ nhiên là lựa chọn tốt
nhất ở đây. Cho nên những người khác khi nhìn thấy Đông Phương Triệt sắc mặt cũng có chút khó coi.

“Hoàng thượng giá lâm!” Một tiếng hô to, Đông Phương Khải một thân hoàng bào mang theo văn võ bá quan từ bên ngoài đi vào.

“Ngô hoàng vạn tuế!”

Đông Phương Khải hài lòng nhìn nơi này một chút, được thái giám dắt díu lên
đài cao, vung vạt áo ngồi xuống: “Các khanh bình thân!”

“Tạ hoàng thượng!”

Đông Phương Khải nhìn những người ở phía dưới, sau đó nhìn Đông Phương Thực
ngồi ở chỗ ngồi của hoàng tử, không khỏi nhíu mày: “Làm sao hôm nay thái tử không tới?”

Dứt lời, lập tức có người ở bên ngoài la lên: “Thái tử tới!”

Mọi người đưa mắt nhìn qua, rất nhanh nhìn thấy Đông Phương Trạch một thân
hoàng bào đi vào, sắc mặt hắn ôn hòa như ngọc, ít đi một chút bén nhọn
và uy nghi đế vương của Đông Phương Khải, nhiều hơn chút thân thiện
khiêm nhường. Chờ đến khi hắn đi vào, ánh mắt mọi người lại chuyển qua
phía sau hắn, người đi theo hắn một thân áo choàng đen nhánh, vóc dáng
thoạt nhìn rất nhỏ nhắn, bởi vì áo choàng bọc, cho nên không nhìn ra bộ
dáng của hắn.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Đông Phương Trạch
quỳ một chân trên đất hành lễ, mà người bên cạnh hắn cũng quỳ xuống,
nhưng không nói một chữ.

Đông Phương Khải nghi ngờ: “Thái tử, người này là?”

Đông Phương Trạch ngẩng đầu: “Phụ hoàng, nhi thần biết phụ hoàng vì chuyện
Mộ Dung tướng quân bị thương nên nóng lòng tìm kiếm anh tài, nhi thần
bởi vì trọng trách thái tử không thể tự mình chia sẻ cùng phụ hoàng,
thực sự cảm thấy bất hiếu, cho nên nhi thần nghĩ đề cử một vị mưu sĩ
tham gia lần tỷ thí này, hi vọng phụ hoàng ân chuẩn!”

“Một lòng
hiếu tâm của thái tử, trẫm vô cùng vui mừng, nhưng sao vị mưu sĩ này lại không vén áo choàng lên, cho mọi người nhìn thấy hình dáng?”

Đông Phương Trạch chắp tay nói: “Phụ hoàng, đây là nhi thần dành một phần
kinh hỉ cho phụ hoàng. Phụ hoàng đồng ý cho hắn tỷ thí, khi đã nhận định hiến dâng tính mạng cho phụ hoàng, tự nhiên hắn sẽ cho phụ hoàng thấy
diện mạo thật của hắn. Nhi thần bảo đảm, phụ hoàng tuyệt đối sẽ thất
kinh.

“”

“Hả?” Đông Phương Khải nghiễm nhiên không tin: “Thái tử
tin tưởng hắn có thể đánh bại năm vị ở đây? Thậm chí chiến thắng Khánh
Vương?”

“”

Đông Phương Trạch khiêm nhường cười một tiếng: “Điều
này nhi thần không có bằng chứng chắc chắn, nhưng nhi thần biết chờ sau
khi năng lực của hắn được thể hiện ra, nhất định phụ hoàng sẽ vô cùng
thưởng thức, ngay cả khi lần này không đoạt được vòng nguyệt quế, nhưng
anh tài như vậy, phụ hoàng chỉ dùng người mình biết, tuyệt đối sẽ không
bỏ qua!”

“Ha ha ha ha!” Nghe vậy, tâm rồng Đông Phương Khải cực
kỳ vui mừng, vốn bầu không khí ngột ngạt trở nên hài hòa hơn nhiều, nhìn kỹ mưu sĩ áo choàng đen một lượt, vung tay lên : “Bắt đầu đi!”

Một lê quan đi lên đài cao, cất cao giọng nói : “Lần tỷ thí này chia làm
hai phần, đầu tiên là tỷ võ, từ sáu vị tìm ra một vị võ công cao cường
nhất làm quán quân, thứ hai là văn đấu, lấy bàn cát làm chiến trường,
hoàng thượng ra đề mục hai bên tiến hành giao chiến, người thắng vòng
thứ nhất tiếp nhận khiêu chiến của người thứ hai, cứ tiếp tục như vậy,
cuối cùng vị nhân tài còn lại coi như là đoạt giải quán quân ! Nếu là
hai lần đều đoạt vô địch, mới có thể đảm nhiệm chức vụ phó tướng !”

“Bắt đầu!”

“Vòng thứ nhất, nhị công tử của Hàn quốc công phủ, Hàn Anh đấu với thị lang Tôn Xa”

Hai người từ hai bên đi lên lôi đài, Tôn Xa mặt chữ quốc (国), một thân
chính khí, nhìn cũng có phong phạm tướng quân, hắn chắp tay thi lễ với
Hàn Anh : “Hàn huynh, xin mời!”

Hàn Anh lấy một cái quạt ra lắc mấy cái, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười kéo kéo đôi môi : “Xin mời !”

Dứt lời, hai người đồng loạt đánh tới, Tôn Xa dùng đại đao, chuôi đao dài
hơn so với đao bình thường nhưng ngắn hơn so với đao của Quan công, thân đao dài ba thước có thừa, vũ động uy vũ sinh uy, khí phách vô cùng. Hàn Anh cười khẩy, nhảy lên một cái, mũi chân đặt lên trên đao của Tôn Xa,
rất nhanh phi thân nhảy một cái, cả người nhanh chóng lui về phía sau,
trực tiếp rơi trên cọc gỗ bên cạnh lôi đài, mũi chân chạm đất, chỉ chạm
không tới một tấc đất, có thể thấy được khinh công cao như thế nào.

Tôn Xa thấy hắn không lo lắng, cảm thấy bị đùa bỡn, trong lòng giận dữ,
động tác trên tay càng nhanh thêm, nhanh chóng cầm đao xông tới, một đao hung hăng chặt xuống, cọc gỗ lôi đài nhanh chóng bị chém thành hai nửa, ngay cả lôi đài cũng bị thủng một lỗ. Đáng tiếc ngay trong nháy mắt đó
Hàn Anh đã bay ra khỏi rồi rơi vào sau lưng Tôn Xa, khi hắn còn chưa hồi hồn, đột nhiên vỗ lên lưng hắn. Tôn Xa không né kịp, đành chịu một
chưởng, cả người ngã lên trên mặt đất, ngã gục, thân thể động hai cái,
không bò dậy nổi.

Hàn Anh thu quạt lại chắp tay nghi thức xã giao : “Đa tạ !”

“Ván kế tiếp, Hàn Anh đấu với Mông Trọng!”

Hán tử hai tay cầm chùy thật nhanh đi tới, hai búa sắt kéo trên mặt đất,
trực tiếp lưu lại hai dấu vết thật sâu. Mộ Dung Gấm, cũng chính là người mặc áo choàng đen ngồi ở bên cạng Đông Phương Trạch, nàng xuyên qua khe hở của áo choàng nhìn tình huống bên ngoài, cuối cùng đưa mắt rơi vào
lên Tôn Xa bị mang xuống, cười lạnh : “Đây mới chính là giết người vô
hình, sợ rằng Tôn gia mất một vị anh tài rồi !”

Đông Phương Trạch nghe vậy kỳ quái nhìn sang : “Chuyện gì xảy ra ?’”

Mộ Dung Gấm kéo kéo ống tay áo che phủ nghiêm cẩn mình một chút, lúc này
mới nói : “Võ công Hàn Anh luyện rất kỳ quái, trên người hắn tràn đầy tà khí, hơn nữa nội lực hàn băng, có thể thấy được võ công âm tà. Mặc dù
ta không nhìn ra môn hái gì, nhưng cũng biết tính chất, mặc dù vừa rồi
một chưởng kia hắn đánh Tôn Xa không nặng, nhưng Tôn Xa lập tức lên cơn
sốc nằm trên đất không thể cử động, nếu nhue ta không lầm, lục phủ ngũ
tạng của Tôn Xa bị khí lạnh đông cứng lại, ngay cả mệnh bây giờ, đợi đến khi trở lại Tôn gia, chờ hắn chính là nội tạng kết băng mà chết !”

“Nghiêm trọng như thế ư?” Đông Phương Trạch không nhịn được nhăn mày lại. Mặc
dù Tôn gia có khoảng cách với hắn, nhưng ít nhất hiện tại Tôn gia cũng
là thế lực nổi trên mặt của hắn, nếu như họ tổn thất, hắn cũng có tổn
thất.

Mộ Dung Gấm cười khẽ : “Ngươi còn mong đợi Tôn gia !”

“Dù sao bọn họ cũng là thế lực của ta, nếu có tổn thất, sẽ có vài người phách lối, sẽ ảnh hưởng tới địa vị của ta!”

Mộ Dung Gấm cười khẽ không nói, Đông Phương Trạch cũng không muốn nhiều
lời, nhìn về phía hai người trên đài cao : “Ngươi nói ai sẽ thắng ?”

Mộ Dung Gấm liếc nhìn, lại buông tròng mắt xuống : “Người nọ không phải là đối thủ của Hàn Anh !”

“Vậy sao?” Đông Phương Trạch cười khẽ, cũng không nói nữa.

Mà trên đài cao, đúng như Mộ Dung Gấm nói, mặc dù võ công Mông Trọng vô
cùng cao, nhưng tinh xảo chưa đủ. Mà võ công Hàn Anh cực cao, tên lỗ
mãng này làm sao có thể là đối thủ của hắn? Trong vòng mười chiêu đã bị
đánh ra ngoài, cả lôi đài cũng bởi vì khí cường đại của hắn làm tổn thất một phần ba !

Lễ quan run run rẩy rẩy đi lên : “Hàn Anh đấu với Tôn Cường!”

Trong khi Tôn Cường nổi giận đùng đùng chuẩn bị đi lên, một lão giả lớn tuổi
đột nhiên kéo hắn lại, dặn dò bên tai Tôn Cường mấy cấu, sắc mặt Tôn
Cường từ tức giận chuyển sang thù hận, trên tránh gân xanh nổi lên, quỳ
xuống đối với Đông Phương Khải : “Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần tự biết không phải là đối thủ của Hàn công tử, cho nên tự động bỏ cuộc !”

Nghe vậy, mọi người xôn xao, không ngờ lại có người bỏ cuộc.

Đông Phương Trạch cười một tiếng : “Xem ra Tôn Xa không chống đỡ được tới nhà !” Mộ Dung Gấm không nói !

Đông Phương Khải đầu tiên là sững sờ, nhưng cũng không làm khó hắn, phất tay cho đi xuống, nếu như nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy hai tay của hắn cũng bắt đầu chảy máu, hiển nhiên là nóng giận bộc phát mà ra ! Vì huynh đệ
tức giận đến mức đó, hiển nhiên là người có tình có nghĩa, nhưng không
thể để cho mình chết, tạm thời nhịn xuống thù hận trong lòng, co được
giãn được, hiển nhiên là một người biết thành đại sự ! Chỉ là, đáng tiếc hắn sinh ở Tôn gia !

Hiện tại trên đài cao cũng chỉ còn lại Hàn Anh, còn có Khánh Vương Đông Phương Triệt cùng với người thần bí áo choàng đen !

Lễ quan lau mồ hôi leo lên : “Hàn Anh đấu với……” Liếc nhìn Đông Phương Trạch bên này, cũng không biết xưng hô như thế nào !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui