Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

“Xoảng xoảng xoảng!”
Một đống lớn chén đĩa bị ném trên đất, một bàn sơn hào hải vị bị biến
thành đồ bỏ, diện mạo Đông Phương Hiểu dữ tợn nằm ở trên bàn, hai mắt
trừng ra tia máu, hồi lâu, lại điên cuồng mà nở nụ cười: “Đông Phương
Hiểu ta tự cho là thông minh một đợi, không ngờ lại bị ngươi đùa giỡn
xoay quanh!’

“Hoàng huynh bị ngươi cầm tù, vì ngươi nói chuyện,
Sở Dạ cũng bị ngươi mê hoặc, công chúa nước Sở ngươi cũng có thể lấy
lòng, hôm nay ngay cả đường về Thiên Khải cũng bị ngươi chiếm cứ, Mộ
Dung Gấm, khá lắm Mộ Dung Gấm!’

“Gả vào nước Sở, ta cho là ta
thắng lợi, không ngờ chờ đợi ta lại là địa ngục, mà ngươi lại một mình
tiêu dao, trèo lên triều đình, nhuandong.die.n.d.an.le.q.uy.do.n tiếng
danh lưu truyền muôn đời, phong hoa ngàn vạn, ta lại sống đến nỗi ngay
cả chó cũng không bằng. Mộ Dung Gấm, ta hận ngươi!”

“Vương phi……” Nha đầu một bên run run rẩy rẩy đứng thẳng, thân thể đều phát run, vương phi như vậy thật là đáng sợ.

“Cút! Ai là vương phi? Quỷ Tài là vương phi, không cho phép gọi ta là vương
phi!” Vừa nghe đến cái chức vị này Đông Phương Hiểu liền lửa giận thiêu
đốt, nàng mới không ham thích cái ngôi vị vương phi này.

“Vương… Công chúa, Vương gia mời qua!”

“Hắn mời ta qua đó làm cái gì?” Nhắc tới người này Đông Phương Hiểu lộ vẻ
mặt chán ghét, gả cho người như vậy quả thật chính là vũ nhục đối với
nàng.

“Vương gia… Vương gia nói… Nói trước đó vài ngày hai vị thị thiếp không có khẩu vị, hỏi vương phi có còn những thứ khác hay không…” Nói xong lời cuối cùng nha đầu kia sợ đến nỗi trực tiếp quỳ xuống rồi.

Đông Phương Hiểu nắm quả đấm thật chặt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay
mà không biết, cuối cùng gần như là cắn chặt hàm răng nặn ra mấy chữ:
“Để cho hắn đi tìm chết đi!”

“Công chúa…”

Đông Phương Hiểu một cước đá nàng ta ra, oán hận nhìn phương hướng Thiên Khải, trong mắt tất cả đều là dữ tợn và điên cuồng: “Mộ Dung Gấm, ta sẽ không để cho
ngươi mạnh khỏe trôi qua, tuyệt đối!’

“Hắt xì!” Núp ở trong chăn
Mộ Dung Gấm hắt hơi một cái, che cái mũi lành lạnh, Mộ Dung Gấm mặc y
phục đi ra ngoài,quả nhiên bên ngoàibông tuyết lất phất bay, Mộ Dung Gấm có chút mất hồn nhìn bầu trời: “Tuyết rơi!”

“Tiểu cô cô!” Một
thiếu niên thật thà khoảng hai mươi đi tới, khi nhìn thấy Mộ Dung Gấm
còn xấu hổ gãi gãi đầu một cái: “Tiểu cô cô vẫn nên là đi vào đi thôi,
ngoài này lạnh lẽo, người bị lạnh thì không hay rồi!”

Mộ Dung Gấm mím môi cười khẽ, liếc nhìn trại lính nhốn nha nhốn nháo, hỏi: “Tướng quân đâu rồi?”

“Hôm nay lại lên cổng thành giao chiến với Man tộc, Tướng quân và Quân sư
cũng đi, bởi vì chúng ta không hợp lệ, cho nên không để cho chúng ta đi, nhưng có thể ở lại bảo vệ tiểu cô cô, chúng ta rất vui vẻ!”

Mộ Dung Gấm cười một tiếng, phất tay để cho cậu ta rời đi: “Ngươi đi giúp đi, ta biết rồi!”

“Hắc hắc!” Thiếu niên gãi đầu một cái đi ra ngoài, đi vài bước rồi lại quay
trở lại, xin lỗi xoa xoa tay: “Cái đó, tiểu cô cô, ta tên là Đại Hổ!”
nhuandong.die.n.d.an.le.q.uy.do.n Nói xong xoay người đi thật nhanh,
giống như sau lưng có nước lũ vậy.

“Phốc!” Cuối cùng Mộ Dung Gấm
bị cậu ta chọc cười rồi, lắc đầu một cái, thu lại nụ cười, nhìn mây đen
vần vũ trên bầu trời: “Đường Trúc!”

Nghe tiếng, Đường Trúc nhanh chóng chạy tới: “Tiểu thư, sao vậy?”

“Theo ta đi chiến trường!”

Tường thành cao ba trượng, binh lính thủ vững, mà bên ngoài lại có quân đội
Man tộc như lang như hổ, bọn chúng không sợ chết xông lên trên tường
thành, máu tươi nhuộm lên thành tường thành màu đỏ sậm. dưới tường thành chất đống thi thể làm thành thang cho kẻ đến sau, đạp thân thể đồng
bạn, mạo hiểm sống chết tiến công lên trên. Đây chính là chiến trường!

“Giết!”

“Xông lên!”

“Keng keng keng!”

Từng tiếng đao kiếm, tiếng la giết, tiếng máu phun, đây chính là âm nhạc đặc biệt của chiến trường!

Mộ Dung Chinh dẫn binh lính đi trước làm gương, những tướng lĩnh còn lại
cũng không cam chịu rơi lại ở phía sau, dũng mãnh vọt vào trại địch,
không sợ chết chém giết. Văn Tử Khiêm đứng ở trên tầng cao, dùng một cây quân kỳ chỉ dẫn quân đội thay đổi thế trận, chiến dịch mười vạn người
đấu với trăm vạn người, thắng bại đã được quyết định từ lâu

Đột
nhiên, rơi vào mắt Mộ Dung Gấm là một bóng dáng màu đen, hắn giục ngựa ở phía sau Mộ Dung Chinh, cũng không có giống như những tướng lĩnh bình
thường chém giết đẫm máu kia, nhưng lại hữu ý vô ý đánh đuổi những người cố gắng đánh lén Mộ Dung Chinh ra ngoài, bảo đảm ông một đường thẳng mà đi. Mộ dung gấm không nói gì nở nụ cười, không nhịn được nhẹ giọng nỉ
non: “Sở Dạ!”

Nhìn chiến trường hùng vĩ, Mộ Dung Gấm giơ tay lên, ngón tay nhọn dài lộ ra trong không khí: “Đường Trúc, đi lấy đàn!”

Nghe vậy, Đường Trúc phi thân trở về, lát sau đã ôm tới cây đàn Thất Huyền,
cặp mắt sáng lên nhìn Mộ Dung Gấm, đã rất lâu nàng chưa được nghe tiểu
thư đánh đàn rồi. Nói chuẩn xác, nàng chỉ nghe qua tiểu thư đánh đàn một lần, từ đó liền không đánh nữa, nhưng tiếng đàn của tiểu thư thậm chí
cả đời này nàng không quên được!

Mộ Dung Gấm nhận lấy đàn, phi
thân rơi xuống dọc tường thành, chân vẫn cong lên, đặt đàn tựa lên trên, một tay giữ đàn, một tay đánh dây đàn: “Boong boong boong!”

Văn Tử Khiêm nghe tiếng liền sững sờ, quay đầu ngắm nhìn Mộ Dung Gấm, cười khẽ: “Là phá trận! Đã rất lâu chưa nghe thấy rồi!”

Mộ Dung Gấm không để ý tới cái khác, chỉ thấy đàn, bàn tay trắng nõn tung
bay, tiếng đàn boong boong boong dồn dập phát ra từ đầu ngón tay nàng,
“Kỵ binh kim qua, Vạn lý Hoàng Sa” chẳng qua cũng chỉ như thế.
nhuandong.die.n.d.an.le.q.uy.do.n Sau khi nghe tiếng đàn, quân Mộ Dung
giống như được khích lệ to lớn: “Xông lên! Tiểu cô cô đang đánh đàn trợ
uy cho chúng ta, giết bọn chúng!”

“Giết!”

Trong lúc này khí thế quân Mộ Dung dâng cao, trực tiếp qua áp đảo đối phương!

Sở Dạ nhìn cảnh tượng trước mặt, lần đầu tiên thấy được lực ảnh hưởng của
mộ dung gấm! Nữ nhân, cho dù là công chía, ở cái thế giới này đều là vật phụ thuộc vào nam nhân. Chưa từng có một nữ nhân có thể để cho một đoàn nam nhân vì một ánh mắt của nàng mà hăng hái chiến đấu đẫm máu, nàng
cho là tín nhiệm, mà bọn họ trả lại chính là một tấm lòng son, thậm chí
có thể là sinh mạng, nhưng hắn lại không nhìn thấy một tia chán nản và
hối hận ở trên mặt bọn họ, chỉ có dũng khí và không sợ hãi. Đây chính là quân Mộ Dung, thậm chí hắn có loại cảm giác, dù là thiết kỵ của hắn
chống lại quân Mộ Dung chỉ sợ cũng khó có thể giành thắng lợi!

Nhìn từng gương mặt nhiệt huyết hết sức chân thành, trong lúc này trong lòng Sở Dạ không biết là có cảm giác gì, lại có nhiều người thích nàng như
vậy, vậy hắn nên làm gì bây giờ? Đại quân vẫn chém giết ở phía trước, Sở Dạ cũng đang suy tư, có nên bị thương trở về? Như vậy, ánh mắt của nàng chỉ rơi vào trên người mình thôi?

Vì vậy, ở thời điểm vị tướng
lĩnh nào đấy vung đao sang, Sở Dạ nhíu mày một cái… Bị thương! Khi máu
và thịt bị ngăn cách, Sở Dạ hít một hơi lạnh, lập tức cắt sâu một chút…

“Ngươi như vậy mà cũng sẽ bị thương?” Trong quân doanh, Mộ Dung Gấm dùng một
loại ánh mắt bất khả tư nghị(1) nhìn vết thương của Sở Dạ. Vết thương
huyết nhục mơ hồ cũng không phải là giả, nhưng… Võ công hắn cao cường
lại bị một người Man tộc võ công bình thường chém bị thương? Điều này
sao có thể?

(1) Không thể tin được.

“Còn không phải là do nàng, nàng đánh đàn ảnh hưởng tới ta, ta không cẩn thận liền bị
chém!” Sở Dạ ai oán nhìn Mộ Dung Gấm, dùng chính tay bị thương của mình
vươn tới: “Thật là đau, băng bó cho ta!”

Mặt Mộ Dung Gấm xạm lại, nhưng vẫn lấy thuốc của mình ra, cầm châm: “Chịu đựng!”

Sau một khắc, Sở Dạ đau đến thiếu chút nữa kêu lên, nhưng cuối cùng lại cực kỳ khí khái nam nih nhịn xuống. Nhưng từng châm này đều xuyên qua da
thịt, thật không phải là người thường có thể chịu được. Nhưng nhìn thấy
ánh mắt chuyên chú nghiêm túc của Mộ Dung Gấm, đột nhiên cảm thấy, một
đao kia đáng giá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui