Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Sở Dạ cũng biết được, không ai biết sự kinh hãi khi hắn nghe được những lời kia của Mộ Dung Cẩm, ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, nếu như Mộ Dung Cẩm lãnh đạo trong chiến dịch đó, e rằng nước Sở thật sự phải bại trận rồi; nhưng mà địa hình hôm nay, kế hoạch của nàng sẽ không dùng được nữa, Thiên Khải đã bại lui năm mươi dặm, đã không thể nào lui thêm được nữa!

Lại nói, quả thực hắn rất mong đợi trận gi¬ao chiến ngày mai, mong đợi rằng nàng sẽ cho mình kinh ngạc như thế nào; muốn xem thử Hoàng hậu mà hắn chọn trúng, có bao nhiêu trí tuệ, đủ để sánh vai cùng hắn không!

Rạng sáng hôm sau

Chiến trường vang lên tiếng trống báo hiệu, Thiết Kỵ quân Sở xếp thành từng hàng từng hàng phía trước tạo thành một mảng đen nghịt, màu sắc âm trầm đó đè lên trái tim của mỗi một người; Đông Phương Triệt sắc mặt nghiêm trọng nhìn Thiết Kỵ, đội ngũ ngay ngắn kia, trang bị tinh luyện kia, còn có sự sắc bén như kiếm sắc vừa tuốt khỏi vỏ kia, đó là những thứ quân đội Thiên Khải hoàn toàn không có.

Thiết Kỵ quân Sở đã từng càn quét một nửa đại lục, khiến cho tất cả các nước nghe danh đã sợ mất mật, chẳng có mấy ai dám va chạm chính diện với Thiết Kỵ cả.


Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Đông Phương Triệt xoay người, lại thấy Mộ Dung Cẩm không có mặc áo giáp, mà là một tà áo dài màu trắng, tóc dài phất phới, duyên dáng lộng lẫy, nhưng lại không phải trang phục nên mặc trên chiến trường, hắn nhịn không được nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”

Mộ Dung Cẩm không trả lời hắn, mà nhảy lên lầu cổng thành, nhìn Thiết Kỵ ở phía trước, trong lòng cũng có chút kích động, đây chính là đội quân hùng mạnh nhất trên mảnh đại lục này, nàng mặc kệ ai là người sở hữu nó, nàng chỉ biết nàng nhất định phải đánh bại nó!

Mộ Dung Cẩm nâng mắt, tuy xa cách ngàn dặm, nhưng Mộ Dung Cẩm vẫn là vừa liếc mắt lập tức có thể nhìn thấy Sở Dạ đứng trên đài chỉ huy kia, vẫn tùy ý mà bá đạo như thế, anh tuấn tựa như người cõi trời vậy!

Sở Dạ cũng nhìn thấy nàng, có chút bất ngờ với trang phục của nàng, lại càng thêm mong đợi vào trận chiến ngay sau đó!

Văn Tử Khiêm giục ngựa chạy tới, đưa cho Mộ Dung Cẩm một cây cờ đỏ và một cây cờ đen, trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng cũng có một chút kích động: “Cẩm Nhi, cho bọn họ xem, sức mạnh của quân Mộ Dung chúng ta đi!”

Đông Phương Triệt sửng sốt, lẽ nào quân Mộ Dung còn có quân bài chưa lật? Nghi hoặc nhìn Mộ Dung Cẩm, chỉ thấy nàng ngạo nghễ đứng đó, mỗi tay cầm lấy một cây cờ, ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt kia, là tự tin, là kiêu ngạo, là cuồng vọng, những thứ đó trước giờ hắn chưa bao giờ thấy qua trên người nàng, mà chính trong giờ khắc này, đôi mắt của hắn lại không thể nào dời đi được!

Mộ Dung Cẩm nhìn về phía trước, trong giọng nói xen lẫn nội lực: “Ra đi nào! Hồn quân* của quân Mộ Dung ta, tương lai của nhà Mộ Dung ta!”


*Hồn quân: linh hồn của đội quân

“Rầm rập!” Tiếng bước chân đều đặn vững chắc từ phía đông truyền đến, năm vạn binh lính gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện dưới thành lâu, tốc độ đó nhanh đến nỗi làm cho người ta líu lưỡi, Đông Phương Triệt kinh ngạc đến độ thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ Mộ Dung Cẩm lại không dùng quân đội ở đây!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua đây, mỗi một người đều kinh hãi, những binh lính đó, toàn bộ đều là thiếu niên, lớn nhất cũng chỉ khoảng hơn 20, nhỏ nhất cũng chỉ là đứa bé khoảng 16 tuổi! Mà vũ khí của bọn họ cũng không thống nhất, có kiếm, có đao, có cung tên, có móc sắt, có xích sắt, có cây gậy dài đến một trượng, thậm chí còn có cả dây thừng!

Đội quân thế này, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, nhưng mà…… Giờ khắc này mỗi một người ở đây không ai dám xem thường bọn họ, bởi vì trên người họ có ý chí chiến đấu dày đặc, còn có đôi mắt gần như muốn bốc lửa kia!

Tay cầm cờ của Mộ Dung Cẩm siết chặt: “Các ngươi sợ chết không?”


Toàn quân trả lời, vô cùng khí thế, nhưng đáp án lại là một chữ: “Sợ!”

Dương Phong với Dương Hạo thiếu chút nữa đứng không vững, lần đầu tiên nghe thấy có người nói ‘sợ’ trên chiến trường, hơn nữa còn là một đội quân, nhưng một khắc sau bọn họ lại rung động, bởi vì Mộ Dung Cẩm nói: “Sợ thì tốt! Sợ thì phải còn sống mà trở về cho ta!”

“Dạ, Tiểu cô cô!” Mọi người hét lớn, ý chí chiến đấu trên mặt chỉ tăng mà không giảm, đây là trận chiến đầu tiên của bọn họ, hơn nữa còn là đích thân Tiểu cô cô chỉ huy, bọn họ sao có thể để cho Tiểu cô cô thất vọng chứ?

Mộ Dung Cẩm nâng mắt, cờ màu chỉ về Thiết Kỵ ở phía trước: “Đằng kia, là quân đội được ca ngợi là quân đội hùng mạnh nhất thiên hạ này, đánh bại bọn họ, thì vinh dự cùng với sự hùng mạnh nhất đó sẽ thuộc về các ngươi, đi nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận