Thiên Kim Thật Bị Ôm Nhầm Của Hào Môn


Phó Thư Đào ăn cơm trong bát, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú cái cánh gà kia, hai đôi đũa từ bên cạnh và đối diện cũng vươn tới, đồng thời gắp lấy cánh gà.


Cô ngẩng đầu mới phát hiện là Phó Thời Viễn và Phó Ngọ Khê, mắt cô sáng long lanh, đăng nhập trạng thái ăn dưa: [Gì đây gì đây? Anh em hào môn lại đánh nhau vì miếng cánh gà cuối cùng à? Hoa rơi vào tay ai, để mình xem kỹ.


]
Vở kịch nhỏ trong đầu Phó Thư Đào còn chưa diễn xong, cánh gà đã bay tới chỗ cô, rơi trúng bát của cô.


[Hả? Người thắng lại là mình!]
Cô nhìn cánh gà, lại ngó sang Phó Thời Viễn và Phó Ngọ Khê, tủm tỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn anh Tư và Khê Khê.



Phó Ngọ Khê liếc mắt nhìn Phó Trường Canh ngồi vị trí chủ nhà, nghiêng người tránh né tầm mắt ông ta, hỏi thầm: “Sao lại gọi chị là Khê Khê? Sao không gọi chị Năm?”
Phó Thư Đào cũng bắt chước hành động cô ấy, nhẹ giọng đáp: “Bởi vì em đột nhiên nhận ra thời gian hai chúng ta sinh ra không rõ, chị chưa chắc lớn hơn em, nhỡ đâu em mới là chị, chẳng phải không tốt sao.


Cho nên chị gọi em là Đào Đào, em gọi chị Khê Khê.



Phó Ngọ Khê ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có lý: “Đúng vậy.



Phó Trường Canh khẽ ho một tiếng, nhắc nhở hai người đang xì xào: “Ăn cơm đi.





Hai người ngoan ngoãn ăn cơm.


Vừa thấy Phó Trường Canh buông đũa xuống, Phó Thư Đào cũng đặt cái bát sáng loáng xuống bàn, tươi cười hỏi: “Ba, hôm nay con làm thẻ ngân hàng xong rồi, chuyển tiền cho con đi.



Phó Trường Canh đâu có quản mấy việc này, thuận miệng đáp: “Tiền tiêu vặt sẽ được chuyển vào mùng 10, con đưa số tài khoản cho Lưu quản gia.



Phó Thư Đào đau khổ kêu lên: “Không được ba ơi! Trên người con chỉ có 180 tệ!” Cô tinh tế than với ông ta: “Lúc con xuống núi, sư phụ con cho con 300 tệ, mua vé tàu hỏa hết 116 tệ, ngồi xe bus thêm 4 tệ, kiếm gỗ đào của con thì vay tiền anh Tư để mua.



Phó Thời Viễn nhận được hàm ý: “! Đúng vậy! Con cho mượn.



Phó Ngọ Khê ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đó ba, Đào Đào không mang quần áo, lúc tụi con đi mua quần áo, em ấy phải tìm con mượn tiền.



“Đúng vậy!” Phó Thư Đào gật đầu khẳng định.


“Lão Lưu, lát nữa chuyển 100 vạn cho Đào Đào.




” Phó Trường Canh không thèm để ý loại tiểu xảo này, điều ông ta để ý là một chuyện khác: “Con mua kiếm gỗ đào làm gì? Nhân sĩ chuyên nghiệp đã xem qua phong thủy trong nhà, con đừng làm loạn.



“Con không học về phong thủy, nhất định không làm loạn.


” Phó Thư Đào hiểu chuyện nói: “Con mua kiếm gỗ đào luyện tập, dùng để rèn luyện thân thể thôi.



Phó Trường Canh không nói gì nữa, đứng dậy bước lên lầu.


Phó Nghi Cẩn đang định đi thì bị Phó Thư Đào gọi lại: “Anh cả, khoan đã, từ từ!”
Cô móc một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, tủm tỉm cười nói: “Em làm thẻ ngân hàng xong rồi, các anh chị xem bây giờ có thể tặng quà ra mắt cho em chưa?”
Phó Sương Trì bị chọc cười, lắc đầu nguầy nguậy: “Em hợp đi thúc giục đòi nợ đấy.


” Không biết xấu hổ, rõ ràng tìm họ xin tiền, lại tỏ vẻ mình là đại gia.


Phó Nghi Cẩn không mở lời, lập tức thao tác trên điện thoại rồi mới lạnh giọng đáp: “Chuyển rồi.



Phó Thư Đào vội vàng móc di động ra, nhìn thấy tin nhắn nhận được 100 vạn, cô tươi cười rạng rỡ: “Cảm ơn 100 vạn của anh cả, yêu anh nhiều!”
Ánh mắt Phó Nghi Cẩn khẽ lay động: “Anh có thể đi chưa?”
“Dạ được dạ được, mời anh cả!” Phó Thư Đào duỗi tay vẫy chào, sau đó quay sang Phó Sương Trì.


Phó Sương Trì nóng nảy, càng không muốn thấp hơn Phó Nghi Cẩn, bấm vài cái, cũng chuyển qua 100 vạn.


Khóe miệng Phó Thư Đào cong lên: “Cảm ơn 100 vạn của chị hai, chíp chíp meo meo!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận