Phó Thời Viễn hơi giật mình, lập tức dời tầm mắt sang nơi khác, nói thầm: Mới gặp một ngày đã tin tưởng mình như vậy, cô gái vừa ngốc vừa khờ khạo này may là người Phó gia chúng ta, bằng không sẽ bị người ta bắt nạt.
Vì giữ bí mật, hôm nay Phó Thời Viễn tự mình lái xe đến, anh ấy đưa Phó Thư Đào vào trong xe, vừa thắt dây an toàn thì thấy Phó Thư Đào ngoan ngoãn ngồi bên ghế lái phụ, liền nhắc nhở cô: “Thắt dây an toàn.
”
Phó Thư Đào nhìn anh ấy một cái, không hiểu ý.
Thấy thế, Phó Thời Viễn trực tiếp duỗi tay kéo dây an toàn xuống, cài vào, ngữ điệu mất kiên nhẫn thốt ra: “Cô trưởng thành trên núi sao? Đến dây an toàn còn không biết dùng.
”
Phó Thư Đào gật đầu: “Tôi lớn lên ở quan đạo trên núi, hôm qua là lần đầu xuống núi, không biết ngồi xe.
”
Phó Thời Viễn trong lòng có đủ loại cảm xúc, từ nhỏ anh ấy đã được đưa đón bằng siêu xe, mà em gái này trước giờ chưa từng ngồi xe, trong lòng anh hung dữ mà mắng một câu: lão già dâm đãng gây chuyện bên ngoài, làm con mình chịu khổ bao năm nay!
Phó Thư Đào cũng không chú ý đến anh ấy, chỉ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng yên lặng tính toán: [Công viên thật lớn, có thể múa kiếm biểu diễn xiếc, kiếm chút tiền nha.
]
Phó Thời Viễn lệch tay lái, bị dọa.
Anh ấy cảm thấy Phó Thư Đào kỳ quái, suốt dọc đường không dám tán gẫu cùng cô, sợ lại nghe được mấy tiếng lòng khó hiểu, dẫn tới xe nát người chết.
Siêu xe yên ổn chạy thẳng đến nhà cũ Phó gia.
Phó Thư Đào mới bước vào cửa, liền nghe được một tiếng hừ lạnh.
Cô theo hướng giọng nói phát ra ngoảnh lại, chỉ thấy trên cầu thang, một người phụ nữ mặc đầm màu xanh sẫm chậm rãi đi xuống, mái tóc quăn màu nâu mật ong đung đưa theo động tác uyển chuyển của cô ấy, lay động lòng người.
Dáng vẻ cô ấy rất đẹp, có điều so với vẻ ngoài, thứ càng thu hút người khác là đôi mắt lạnh như băng chứa sương lạnh.
Phó Thư Đào ngơ ngác nhìn, khen một câu đầy thành ý: [Thật đẹp.
]
Nghe thấy lời này, sương lạnh trong mắt Phó Sương Trì lập tức tan ra, ngọn lửa cũng dập tắt.
Đổi lại, cô ấy chuyển cơn tức giận lên người Phó Thời Viễn: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của ba, người nào có thể đưa về, lão Tứ em không biết sao?”
Phó Thời Viễn cười lạnh một tiếng, vặn lại: “Em có biết không, chị Hai như chị quản được à?”
“Anh thì sao? Cho anh một lời giải thích, đây là ai?” Một giọng nói lạnh lùng từ cửa truyền đến.
Phó Sương Trì và Phó Thời Viễn đều cứng đờ, giấu đi ánh mắt không tình nguyện, lên tiếng chào hỏi: “Anh.
”
Là lão Đại Phó gia Phó Nghi Cẩn!
Hắn mặc âu phục màu đen, mặt mày điển trai, khí chất tự phụ, con ngươi khẽ đảo qua, lạnh đến mức vô cảm.
Nếu nói Phó Sương Trì giống sương, Phó Nghi Cẩn giống khối băng, lạnh đến cực điểm.
Phó Thời Viễn chưa kịp trả lời vấn đề, một người đàn ông tóc bạch kim từ cửa đi tới, ánh mắt tùy ý lướt qua phòng khách, dừng lại trên mỗi người vài giây.
Phó Sương Trì giống như nhìn thấy thứ ô uế, không che giấu sự chán ghét, cười nhạo một tiếng: “Cậu còn dám tới? Thật sự là ai cũng có thể đến Phó gia.
”
Phó Tuế An dừng bước, rũ mắt xuống nhàn nhạt đáp: “Tôi đến thì sao?”
Thấy hào môn đại chiến, Phó Thư Đào gào khóc kêu lên: [Oa!!! Mùi thuốc súng nồng nặc, đánh đi đánh đi!]
Bất giác, mọi người đều đổ dồn chú ý vào Phó Thư Đào.