Thiên Kim Thật Bị Ôm Nhầm Của Hào Môn


Phó Sương Trì nhăn mặt nhăn mày: “Cái gì?”
Phó Thư Đào bị nhìn chằm chằm đến không hiểu gì, thậm chí còn hoài nghi bản thân: Mình không có hé răng, sao lại đột ngột nhìn mình chứ? Chẳng lẽ biểu cảm lúc mình ăn dưa xem tuồng quá hấp dẫn?
Tất cả mọi người đều nghe rõ những lời này, trong lòng còn nảy ra suy đoán, lại không hẹn mà cùng rời tầm mắt sang hướng khác.


Phó Nghi Cẩn nhìn về phía Phó Thời Viễn, lạnh lùng nói: “Em giải thích mau.



Phó Thời Viễn gật đầu, nói với Lưu quản gia đang đứng canh một bên không hiểu chuyện gì xảy ra: “Chú Lưu, gọi ba con một tiếng, con có chuyện quan trọng muốn nói.



Phó Nghi Cẩn thấy vậy, nhìn thẳng vào Phó Thư Đào.


Phó Thư Đào không tránh né mà đối mặt với hắn.


Phó Sương Trì để ý thấy đôi mắt của hai người họ trông rất giống nhau, trong lòng suy đoán, cười lạnh một tiếng.


Phó Tuế An ngồi trên sofa, nghiêng tai lắng nghe, khép hờ hai mắt, tỏ vẻ không liên quan tới cái gì.



Phó Thời Viễn khâm phục nhìn Phó Thư Đào, đối mặt với núi băng Phó Nghi Cẩn kia lâu như vậy, lá gan cô rất lớn.



Phó Ngọ Khê nâng bó hoa đi vào phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.


Mới vừa từ nhà kính trồng hoa hái được bó hoa hồng quay về, trên mặt cô ấy hơi ửng hồng vì chạy, mái tóc đen xõa ngang vai, tung tăng nhảy nhót trở lại, thoạt nhìn yếu ớt.


Trong phòng khách có nhiều người như vậy, cô ấy nhanh nhẹn chạy qua lễ phép chào hỏi từng người, giọng nói mềm mại.


Khi nhìn đến Phó Thư Đào, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, được người khác giới thiệu liền cười cười với Phó Thư Đào, thái độ thân thiện.


Phó Thư Đào thầm kinh ngạc: [Rất giống thỏ trắng, thật đáng yêu!]
Thỏ trắng?
Phòng khách trở lại yên tĩnh.


Phó Ngọ Khê mở to hai mắt, giật mình nhìn Phó Thư Đào, đang muốn tự mình hỏi thì bị Phó Nghi Cẩn chen ngang: “Đặt hoa trong phòng ăn đi.



Phó Ngọ Khê rất sợ Phó Nghi Cẩn, não bộ nảy số nhanh tay cắm hoa vào bình, cũng không bận tâm đẹp hay không đẹp.




Phó Nghi Cẩn nhìn bên bàn ăn, kéo ghế ra, ngồi cái đầu tiên bên trái, Phó Sương Trì ngồi ngay sau, ở vị trí đầu bên phải.


Bọn họ vừa hành động, Phó Thời Viễn và Phó Ngọ Khê nhanh chân đuổi kịp, ngồi vào chỗ, Phó Ngọ Khê còn đặc biệt nhường một ghế trống cho Phó Tuế An.


Phó Thư Đào đứng nguyên tại chỗ, vỗ vỗ Phó Tuế An đang ngồi nghe nhạc trên ghế sofa.


Phó Tuế An không để ý đến cô.


Phó Thư Đào duỗi tay cẩn thận chọc chọc mớ tóc bạc của Phó Tuế An, từ lúc anh ta bước vào đã muốn làm như vậy.


[Lần đầu thấy màu tóc thế này, nhìn tưởng cứng mà hóa ra rất mềm mại, haha thật sự rất thú vị.


]
Đeo tai nghe cũng không ngăn được giọng nói của Phó Thư Đào, Phó Tuế An bị cô làm phiền, mất kiên nhẫn mở mắt ra, mặt mũi lộ đầy vẻ khó chịu vì bị quấy rầy, như thể một giây sau đó anh ta sẽ giơ móng vuốt cào ai đó.


Phó Thư Đào vui vẻ trong lòng: [Giống như mèo xù lông ha ha ha ha…]
Phó Tuế An nhíu mày.


“Cộp cộp cộp” là âm thanh quải trượng đập trên mặt đất.


Phó Thư Đào theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một ông lão ngoài 60 tuổi bước ra khỏi thang máy tiến vào phòng khách, đi lại vô cùng vững vàng.


Thấy dáng vẻ vô cùng cẩn thận của Lưu quản gia, người này xem chừng chính là lão gia tử Phó gia, cũng chính là cha ruột cô - Phó Trường Canh!
Phó Sương Trì nhăn mặt nhăn mày: “Cái gì?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận