Thiên Kim Thật Bị Ôm Nhầm Của Hào Môn


Núi Lộc Dương chúng tôi rất hẻo lánh, dân cư thưa thớt, đạo quan cũng không có tiền hương khói gì.


Nhưng sư phụ tôi tốt bụng, nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi như tôi, nếu không phải các sư huynh sư tỷ đều trưởng thành xuống núi kiếm tiền gửi lên đạo quan, có khi còn không có cơm ăn.


Cho nên tôi vừa trưởng thành liền xuống núi ngay.


” Phó Thư Đào mỉm cười trả lời, che giấu những chuyện cô dày công thuyết phục sư phụ.


Phó Thời Viễn buột miệng thốt ra: “Đạo quan khác gì với trại trẻ mồ côi thế?”
Phó Thư Đào thành thật trả lời: “Khác nhau chứ…Chúng tôi luyện công mà.



Phó Ngọ Khê tiến tới hỏi: “Luyện công gì vậy?”
“Luyện kiếm!” Phó Thư Đào bày nét mặt tự hào.


Hai mắt Phó Ngọ Khê bừng sáng: “Là kiểu ngự kiếm phi hành sao?”
“Không phải…Kiếm pháp bình thường thôi.



Phó Thời Viễn hiểu ra: “Chả trách cô đến đoàn phim làm đóng thế võ thuật.





“Vâng, công việc này do đại sư huynh của tôi giới thiệu.



Thấy ba người họ nói càng xa vấn đề chính, Phó Trường Canh ho khan một tiếng, kéo đề tài trở về: “Núi Lộc Dương? Có phải vùng sông nước ở huyện Lộc Dương?”
“Đúng vậy.


Huyện nổi tiếng nghèo khó.



Phó Ngọ Khê kinh ngạc hô lên: “Huyện Lộc Dương? Đó không phải quê của mẹ con sao! Con được sinh ra ở đó.



Mặt Phó Thư Đào đầy vẻ sung sướng, trong lòng không nhịn được thở dài: [Ôi…Vận mệnh thật trêu ngươi.


]
Nụ cười trên môi Phó Ngọ Khê vụt tắt, rốt cuộc đã nhận ra điểm không hợp lý, trên thế giới làm gì có sự trùng hợp đến thế.


Phó Trường Canh giải thích: “Lúc mẹ lão Ngũ mang thai 8 tháng đã giấu tôi về quê cúng bái tổ tiên, gặp động đất ở Lộc Dương nên sinh non, bên cạnh không người chăm sóc, may có đội ngũ cứu trợ giúp mới bình an sinh đứa bé ra.


Mẹ con là bác sĩ, chưa điều dưỡng tốt đã đi cứu trợ, ai ngờ gặp dư chấn.





Ông ta dường như nhớ lại chuyện cũ, trong mắt toát ra vẻ hoài niệm: “Sau khi hết động đất, tôi mới tự mình qua xem rồi ôm lão Ngũ về.



Phó Thư Đào rũ mắt xuống, mẹ mình là người như vậy, đáng tiếc.


Mặt Phó Ngọ Khê trắng bệch, mấp máy môi hỏi: “Cho nên dưới tình huống hỗn loạn như vậy, khả năng ba ôm nhầm con rồi đúng không?”
Phó Trường Canh khẽ gật đầu.


Mọi người ngồi đây đều ngẩn cả người, còn tưởng con gái rơi, ai dè là thiên kim thật giả?
Phó Nghi Cẩn trực tiếp hỏi: “Xét nghiệm ADN mới tra ra sao?”
Phó Trường Canh gật đầu: “Mang qua đây, kết quả có rồi.



Vừa dứt lời, Lưu quản gia cầm theo giấy báo cáo xét nghiệm vào trong.


Phó Ngọ Khê xem báo cáo xong, thật sự đúng là chính mình tu hú chiếm tổ, vừa nhớ đến Phó Thư Đào kể qua quá trình trưởng thành, cô ấy lập tức rơi nước mắt, miệng lẩm bẩm xin lỗi: “Thật sự xin lỗi…Thật sự xin lỗi…”
Phó Thư Đào bị dọa đến nhảy dựng lên, bối rối muốn tìm khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy, thì thấy Phó Sương Trì ném qua túi khăn giấy.


Cô nhanh nhẹn ra lấy giấy rồi lau nước mắt cho Phó Ngọ Khê, đồng thời an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, không phải trách nhiệm của cô.



Cô quan tâm chăm sóc như thế, Phó Ngọ Khê càng òa khóc to hơn: “Chính tôi…chính tôi cướp thân phận của cô, hại cô khổ sở nhiều năm như vậy.



“Lúc ấy cô cũng là trẻ con, cô không sai, đừng quy chụp trách nhiệm lên người mình.



Nói hời hợt không biểu lộ sự sâu sắc, Phó Thư Đào vẫn nói chuyện khiêm tốn, chứ suy nghĩ thật của cô là: [Là con người, nghĩ ít lại chút, phê bình người khác nhiều hơn! Lỗi này sai ở ba cặn bã, chính con ông ta mà ông ta không biết, ôm trở về cũng chẳng thèm đi kiểm tra!]
Ba cặn bã?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận