Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau

"Cái này em thấy thế nào?"

"Dạ đẹp lắm! Chị thích ạ?"

"Hừm...cũng từa tựa nhau mà thôi."

Mấy lần như vậy khiến Giản Ánh An nghiện trò này rồi.

Tần Miên Miên tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thông qua chuyện này cũng hiểu rõ muốn dỗ dành phụ nữ không dễ chút nào, chờ đến lúc bọn họ đi dạo đến lầu ba thì Tần Miên Miên đã thấm mệt.

Nàng không hiểu nổi tại sao chị ấy luôn nói từa tựa nhau mà lại chẳng thích cái nào cả!

Cứ như vậy thì nàng phải tặng quà sinh nhật kiểu gì đây!

Tần Miên Miên liền ăn vạ ở khu nghỉ ngơi không chịu đi, cái khí thế muốn đi toàn bộ trung tâm thương mại trước đó đều bị nàng ném ra sau đầu, hiện tại nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thôi.

Ý cười trên môi Giản Ánh An càng đậm.

Tâm trạng của cô không tệ nên để Tần Miên Miên ở lại khu nghỉ ngơi một lúc, bản thân lại tiếp tục tràn đầy năng lượng đi đến cửa hàng, cũng không có thứ gì muốn mua cả, cô chỉ định tiếp tục trêu chọc Miên Miên thôi.

Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy một chiếc túi vải màu trắng.

Giản Ánh An nghĩ, xem như đây là lần cuối đi, trêu xong rồi thì mua cái túi này thôi.

Cô lấy cái túi vải từ trên kệ xuống.

Thật ra, đến tận bây giờ Giản Ánh An vẫn còn chưa nghĩ ra được tại sao Tần Miên Miên lại muốn tặng quà cho mình.

Tần Miên Miên đã tặng cho cô quá nhiều thứ rồi, hầu như ngày nào em ấy cũng tìm được đủ loại đồ vật, sau đó coi như bảo vật mà đưa cho cô.

Dần dà, trong phòng cô chất đầy đống đồ Miên Miên đã tặng.

Giản Ánh An đã dần quen với điều đó.

Tựa như có Giản Ánh An vẫn luôn cưng chiều, dung túng cho cô bé, để Tần Miên Miên biết được có một người thích mình không hề giữ lại chút gì nên cô nàng ngày càng trở nên kỳ lạ.

Tần Miên Miên bắt đầu thử làm những chuyện trước đây chưa từng làm.

Không còn ru rú ở nhà họ Tần, nghe theo sắp xếp của Tần phu nhân nữa, mà là tìm hiểu xem mình thích gì.

Khu nghỉ ngơi nằm ở lối vào của cửa hàng, cho nên nhân viên bán hàng đồng ý cho Giản Ánh An lấy chiếc túi vải ra cho người khác xem.

Giản Ánh An vừa rời khỏi cửa hàng thì nhìn thấy một người phụ nữ khoảng hai mươi mấy tuổi đang nói chuyện với Tần Miên Miên.

Ngoại hình của người phụ nữ này không tồi, có lẽ vì hiếm khi được ra ngoài vào ngày nghỉ nên cô nàng đã trang điểm khá tỉ mỉ, ăn mặc tươm tất, tóc được thả xuống tạo kiểu tinh tế.

Cô ấy vừa cười vừa nói chuyện với Tần Miên Miên, mới đầu Tần Miên Miên còn hơi cảnh giác, nhưng mà sau khi người phụ nữ kia nói gì đó thì Tần Miên Miên lại đột nhiên hưng phấn mà huơ tay múa chân nói chuyện với cô ấy.

Tần Miên Miên vô cùng hứng khởi mà chia sẻ với chị gái kia.

Giản Ánh An đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, cô gần như nghĩ đến câu nói kia ngay lập tức.

"Tỷ tỷ giỏi lắm ạ."

Giản Ánh An cầm theo túi vải đi qua đó, quả nhiên nghe thấy Tần Miên Miên đang nói: "Đúng vậy, cái gì chị ấy cũng biết hết ạ!"

Giản Ánh An không nhịn được phì cười thành tiếng.

Không hiểu sao Miên Miên lại tin tưởng cô đến thế, ngẫm lại cô cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Giản Ánh An thả túi vải xuống, hỏi: "Cho hỏi chị là?"

Người phụ nữ này không những biết Tần Miên Miên mà còn biết Tần Miên Miên thích Giản Ánh An nữa.

Chắc chắn người này không phải người bình thường, nhưng cũng không hẳn là có ác ý, thế nên Giản Ánh An hỏi rất lễ phép chứ không có trực tiếp đi tìm bảo vệ.

Người phụ nữ nhìn thấy Giản Ánh An hiển nhiên là vui vẻ hơn, là loại cảm giác vui sướng tựa như vừa ra khỏi nhà một chuyến liền nhặt được hai báu vật: "Chào em, chị tên là Thích Vân, chị là fan của em á!"

Giản Ánh An: "..."

Fan?

À, tính thời gian thì bây giờ chương trình "Nhóc đáng yêu, đi thôi!" chắc đã chiếu đến tập ba rồi.

Vừa hay là tập mà Giản Ánh An và Tần Miên Miên rời chương trình.

Vẻ mặt của Giản Ánh An có hơi vi diệu, không cần phải chờ đến sau khi lớn lên mới xấu hổ, hiện tại cô đã cảm thấy rất mất mặt.

Thật ra đối phương cũng chỉ trạc tuổi cô thôi, bị một người phụ nữ cỡ tuổi mình xem như một cô nhóc đáng yêu khiến Giản Ánh An cảm thấy cả người đều khó chịu, cô gật đầu cứng ngắc.

"Chào chị ạ."

Thích Vân không ngờ mình đi siêu thị mà cũng gặp được Tần Miên Miên và Giản Ánh An.

Tần Miên Miên dễ thương giống y như trên TV vậy.

Còn Giản Ánh An...trông trưởng thành hơn trên TV nhiều, khi ghi hình dường như cô bé đã cố tình làm cho mình trông giống như một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng khi tận mắt chứng kiến mới thấy, khí chất lạnh lùng trong lúc vô tình toát ra trên người cô bé khiến cho người ta cảm nhận được sự thành thục của cô nhóc.

Thích Vân không khỏi cảm thán một tiếng, nhưng nàng cũng không nghĩ quá nhiều.

Thoạt nhìn thì Giản Ánh An chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, chẳng qua là hiểu chuyện và chín chắn trước tuổi một chút thôi, chứ trên đời này làm gì có chuyên ly kỳ như bên trong cơ thể trẻ con là linh hồn của một người lớn.

Thích Vân tiếp tục nói: "Tập nào chị cũng xem đoạn của các em cả, vừa hay tập này là tập các em rời đi khiến chị vừa xem vừa buồn muốn chết."

Khi tổ chương trình tiết lộ rằng ba người họ không có kế hoạch tiếp tục ghi hình, Thích Vân đã rất thất vọng.

Theo bản năng nàng nghĩ đến vấn đề thân phận mà Giản Ánh An đã từng đề cập đến.

Sau khi tập một kết thúc thì một hậu viện hội có hơi đơn sơ đã được thành lập, mọi người đều muốn hỗ trợ cho Giản Ánh An.

Nhưng mà cái gì cũng không phát hiện ra, ngay cả nhà họ Tần và nhà họ Thẩm ai nấy cũng chỉ biết bọn họ rất có thế lực, còn tin tức cụ thể hơn thì không thu thập được.

Dần dần mọi người cũng không còn thảo luận chuyện này nữa.

Điều đó còn trở thành nỗi niềm tiếc nuối trong lòng mọi người, tiếc nuối vì không thể giúp được cho Giản Ánh An.

Hiện tại người thật đang ở trước mặt, nếu Thích Vân muốn hỏi thì đây là cơ hội tốt nhất.

Nhưng nàng không hỏi.

Tần Miên Miên và Giản Ánh An ở bên nhau trông rất hạnh phúc, thế là quá đủ rồi, cần gì phải làm phiền hai đứa nhỏ chứ.

Thích Vân: "Sau này chị còn có thể nhìn thấy hai em không?"

Giản Ánh An: "Có lẽ là được ạ."

Thích Vân nhận được sự đảm bảo liền gật đầu, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Cách đó không xa có một người phụ nữ tóc ngắn đang nhìn về phía bên này, Thích Vân xoay người vẫy tay với người nọ.

Sau đó nói: "Bạn chị đang đợi, chị đi trước nhé."

Tần Miên Miên: "Gặp lại dì sau ạ!"

Thích Vân: "...Gặp lại Miên Miên sau."

Giản Ánh An chỉ lạnh lùng gật đầu.

Thích Vân đi đến bên cạnh người phụ nữ tóc ngắn kia, người đó giống như có hơi ghen, ôm chầm eo Thích Vân đưa cô nàng đi xuống dưới lầu.

Thích Vân còn muốn quay đầu lại, người phụ nữ tóc ngắn kia thì thầm hai câu rồi xoay đầu Thích Vân lại, không cho nàng nhìn Giản Ánh An.

Giản Ánh An nhìn hai người rời đi, sau đó nghe thấy Tần Miên Miên nói: "Quan hệ của hai dì ấy tốt quá chị ạ."

Khụ khụ.

Giản Ánh An cầm lấy cái túi vải trên tay: "Em thấy cái này thế nào?"

Tần Miên Miên đã học được thông mình: "Đẹp ạ!"

Giản Ánh An bèn đưa ra ám chỉ: "Chị thích lắm á."

Hai mắt Tần Miên Miên sáng rực, lập tức nhảy dựng lên: "Tỷ tỷ thích sao?"

"Ừm, thích."

"Vậy chúng ta mua cái này được không chị?"

"Đương nhiên là được rồi."

Tần Miên Miên vui vẻ nhận lấy chiếc túi vải, chạy đi tính tiền. Nàng nhón mũi chân nói chuyện với người bán hàng, tay nhỏ còn chỉ chỉ vào người Giản Ánh An sau đó cười ngây ngốc, không biết người bán hàng đang khen nàng cái gì đây.

Giản Ánh An nhìn hai người họ, cảm thấy rất thoải mái.

Không biết tại sao cô lại nghĩ đến Thích Vân vừa rồi, còn có người phụ nữ tóc ngắn đưa cô ấy rời đi nữa.

Cảm tình rất tốt.

Chắc là thích nhau nhỉ.

***

Nhà họ Tần bắt đầu trở nên sôi nổi.

Đầu tiên Giản Ánh An An loại bỏ khả năng Thẩm Cẩn Vu đến, trong chương trình đứa nhóc kia đã chịu đả kích quá lớn, trong thời gian này chắc sẽ không chạy đến đây đâu.

Đám người hầu đang rất bận rộn, khi nhìn thấy Giản Ánh An cũng chỉ chào hỏi một cái rồi rời đi.

Bọn họ đang dọn dẹp tổng vệ sinh, không buông tha cho ngóc ngách nào cả.

Giản Ánh An lại loại trừ khả năng ăn Tết.

Còn tận mấy tháng nữa, ăn Tết đâu có chuẩn bị sớm như vậy.

Vậy là nguyên nhân gì đây?

Giản Ánh An dựa vào người hầu gần đó bị ghét bỏ vì vướng tay vướng chân, sau đó mới nhớ ra được.

A, là sinh nhật.

Thảo nào Tần Miên Miên lại tặng quà sinh nhật cho cô.

Hai ngày nữa là đến sinh nhật bảy tuổi của Tần Miên Miên, chiếu theo sự coi trọng của nhà họ Tần dành cho Tần Miên Miên thì chắc chắn sẽ có một buổi tiệc sinh nhật. Như thường lệ thì sẽ mời không ít người đến.

Cũng chính là sinh nhật của Giản Ánh An.

Chiếc túi vải vẫn còn đang lẳng lặng nằm trong phòng, giờ phút này ý nghĩa của nó trong lòng Giản Ánh An cũng không còn giống bình thường nữa.

Sớm biết vậy thì đã không chọn túi vải mà là một món quà sinh nhật bảo quản được lâu, có thể cất ở chỗ mình.

Giản Ánh An hoảng hốt quay về phòng.

Đáng chết, cô còn chưa chuẩn bị quà cho Tần Miên Miên, sao cô lại có thể quên chuyện này được chứ!

Tần Miên Miên thích gì đây? Giản Ánh An chụp lấy cái túi vải, ôm như ôm gối, Miên Miên hình như không thiếu thứ gì cả, em ấy muốn gì có đó, vậy em ấy thích cái gì đây?

Giản Ánh An cảm thấy chính mình gặp quả báo, cô nhớ lại cảnh tượng mình trêu chọc Tần Miên Miên.

Phong thủy luân chuyển, ông trời đâu có buông tha cho ai.

Giản Ánh An nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên hành lang.

Là tiếng giày da nhỏ đạp lên trên sàn nhà, phát ra tiếng kêu lộc cộc, vừa nghe là biết của Tần Hành.

Gần đây Tần Hành thật sự quá thê thảm, mới năm tuổi đã có đủ loại gia sư đến dạy khiến cậu không có thời gian quấn lấy Tần Miên Miên.

Trong khoảng thời gian này, Tần Miên Miên đều bị Giản Ánh An độc chiếm.

Nhưng sinh nhật của Tần Miên Miên sắp đến nên gia sư đã được cho nghỉ, Tần Hành lại có thời gian rảnh.

Giản Ánh An chỉ nghe một lát liền đưa ra kết luận người này chắc chắn đang đi tìm Tần Miên Miên. Cô không đi qua cướp người, chỉ trốn ở trong phòng mà buồn rầu suy nghĩ.

Miên Miên thích cái gì đây.

***

Thời gian trôi đến ngày sinh nhật.

Tần gia bây giờ náo nhiệt hơn bình thường, sảnh lớn, hoa viên, đâu đâu cũng là danh môn vọng tộc.

Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của thiên kim nhà họ Tần.

Tần Miên Miên mặc một chiếc váy nhỏ tinh xảo, trên đầu đội một cái vương miện nhỏ. Viên đá quý trên đầu chiếu sáng rực rỡ, lấp lánh dưới ánh đèn.

Cũng giống như nàng đứng ở giữa đám đông, rực rỡ lóa mắt.

Mái tóc đen mềm mại, đôi mắt trong veo, khóe miệng nở một nụ cười thẹn thùng, nhìn nàng bây giờ giống như một công chúa nhỏ cao quý.

Đám đông ai nấy cũng tấm tắc khen nàng đáng yêu, lại còn biết cư xử.

Đủ loại âm thanh vang lên, mọi người đều đang cầu chúc cho thiên kim nhà họ Tần có một tương lai tươi sáng.

Giản Ánh An đứng ở lầu hai nhìn xuống.

Cô cũng mặc một bộ váy màu hoa oải hương, không đẹp bằng váy của Tần Miên Miên, lại hơi giống cô chị gái xấu xa của công chúa nhỏ. Ánh mắt của cô không chút để ý, trên tay còn cầm một món quà chuẩn bị tặng cho Tần Miên Miên.

Tần Miên Miên đứng giữa đám đông, ngẩng đầu lên mỉm cười với cô.

Trong lúc nhất thời cô bị ánh đèn làm lóa mắt.

Giản Ánh An nheo mắt lại, tim đập như sấm, một tay khác đè lên ngực.

Công chúa nhỏ ở dưới lầu đang nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ, ở dưới đám người đưa tay về phía Giản Ánh An, âm thầm mời cô đến.

Giản Ánh An đi xuống lầu.

Đám đông khẽ giọng bàn tán: "Đó là cô bé nhà họ Tần nhận nuôi sao?"

"Trông rất xinh đẹp nha, nhìn hơi giống Tần phu nhân nhỉ."

"Đừng nói bậy chứ."

"Nói cho bà biết, Tần phu nhân bận công việc suốt, làm sao có thể..."

Giản Ánh An dừng bước, lễ phép cắt ngang lời bọn họ: "Xin nhường đường."

Đám đông tản ra thành một lối đi.

Cô đi qua, nghĩ thầm: Còn may là không giống Tần tiên sinh, không thì đúng là đổ tám đời mốc, còn giống Tần phu nhân thì giống đi, dù sao bọn họ cũng không tin.

Giản Ánh An đi đến trước mặt Tần Miên Miên.

Váy của cô bé hôm nay hơi cồng kềnh và khoa trương, nhưng cũng không ngăn được nàng lao về phía Giản Ánh An như thường lệ, hai cánh tay mảnh khảnh của Tần Miên Miên ôm lấy Giản Ánh An: "Chị ơi, sinh nhật vui vẻ!"

Giản Ánh An sờ đầu nàng: "Sinh nhật vui vẻ."

Cả hai cùng chúc mừng và mỉm cười với nhau.

Đây là sinh nhật đầu tiên bọn họ cùng nhau trải qua.

Vợ chồng nhà họ Tần khoác tay nhau đi tới, họ đã ứng phó xong xuôi những lời chúc mừng của các vị khách, chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Tần Miên Miên.

Điều đầu tiên nhìn thấy chính là hai cô gái nhỏ đang ôm nhau nói chuyện thân mật, mọi người xung quanh đều bị họ phớt lờ, quan hệ của họ tốt đến mức không ai có thể xen vào.

Tần tiên sinh nhíu mày, bị Tần phu nhân kéo đi.

Vào ngày quan trọng này, bọn họ không được nói bất cứ điều gì.

Cũng vì vậy mà ngày hôm qua, bọn họ đã đặc biệt nhờ quản gia đi tìm Giản Anh An để chuyển lời dặn dò: "Con có thể xuất hiện ở tiệc sinh nhật, nhưng cần phải biết nhân vật chính của bữa tiệc là ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui