Không phải chứ.
Miên Miên được chiều như vậy, nũng nịu một chút thì có làm sao đâu!
Nếu không phải vì Giản Ánh An thì Tần Miên Miên cũng chẳng cần phải tham gia học quân sự.
Dù sao nàng cũng kiên định với yêu cầu của mình, không chỉ nghỉ ngơi dưới gốc cây mà còn phải có người cùng đi.
Giản Ánh An sợ rằng huấn luyện viên sẽ tức giận mà làm gì đó không hay.
Huấn luyện viên hít sâu hai hơi, con nít bây giờ đúng là thích nhõng nhẽo mà, đứa trẻ này thoạt nhìn dễ thương nhưng lại là một người cứng đầu.
Quên đi, huấn luyện viên quyết định sắp xếp người đi cùng cô bé này.
Tần Miên Miên: "Báo cáo!"
Huyệt thái dương của huấn luyện viên nhảy lên hai cái: "Nói."
Tần Miên Miên: "Em muốn chị gái đi cùng ạ!"
Huấn luyện viên giận đến bật cười: "Ai là chị của cô bé này!"
Giản Ánh An: "..."
Lý Đông nhìn Giản Ánh An mà hâm mộ không thôi, chính cái nhìn này đã làm Giản Ánh An bại lộ, mọi người xung quanh cũng bắt đầu nhìn cô, đến cuối cùng thì tất cả mọi người đều nhìn vào Giản Ánh An.
Giản Ánh An bị cả một đám người nhìn, trong đó có cả huấn luyện viên.
Huấn luyện viên tức giận chỉ vào Giản Ánh An, nói: "Em đi ra đây, qua gốc cây nghỉ ngơi với em gái đi."
Giản Ánh An ngoan ngoãn bước ra khỏi hàng, sau đó cùng Tần Miên Miên đi đến gốc đa.
Người ta thường nói một cây đa làm nên một khu rừng, tán cây rộng lớn đủ để cho cả lớp đứng dưới bóng râm, nhưng bây giờ chỉ có hai người là Tần Miên Miên và Giản Anh An thôi.
Như vậy cũng tốt, bây giờ không chỉ một lớp mà mấy lớp khác cũng đang hướng về bên này.
Giản Ánh An mặt dày dẫn theo Tần Miên Miên ra phía sau cây ngồi.
Sau đó hai người không nhịn được bật cười.
Hai người ngồi xuống dựa vào gốc cây, phía sau là tiếng các lớp đang luyện tập. Giản Ánh An nhìn đám lá dày đặc trên đầu, mồ hôi từ trán chảy xuống cằm, cảm thấy bóng râm dưới gốc cây thật mát mẻ, khi gió thổi đến thì lại càng thêm sảng khoái.
Giản Ánh An cảm thấy rất thú vị. Cô nheo mắt lại, cảm giác này chưa trải nghiệm qua bao giờ, có chút mới lạ.
Tần Miên Miên nằm gối đầu lên đùi Giản Ánh An.
Nàng giơ tay sờ lên mặt chị, tay vừa mới chạm tới thì Giản Ánh An liền cúi đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, vừa lúc gió nổi lên, lá cây phát ra âm thanh xào xạc.
Tần Miên Miên nhìn Giản Ánh An, cười híp mắt: "Chị của em xinh đẹp quá ạ."
Nói xong cả hai người đều sửng sốt.
Đặc biệt là khi linh hồn trong cơ thể Giản Ánh An vừa mới dấy lên nghi vấn.
Tần Miên Miên cũng không cảm thấy bản thân nói có gì sai: "Tỷ tỷ đúng là rất đẹp nha, để em nghĩ xem."
"Tóc của chị không chỉ đen mà còn mượt nữa nè."
"Mắt lại còn sáng như sao trời."
"Môi..."
Tần Miên Miên dừng lại, môi của chị cũng giống như nàng, mỏng đến lạnh lùng, nhưng vẫn rất xinh đẹp, từng đường nét trên gương mặt của chị đều đẹp đến mức ai nấy nhìn vào mắt cũng sáng ngời, mỗi năm trôi qua đều khiến cho người ta càng thêm kinh diễm.
Nói về ngoại hình thì người nhà họ Tần đều không tồi, Tần phu nhân cũng vậy, cô út cũng thế.
Ngay cả Tần Hành cũng có thể mê hoặc các bạn đồng trang lứa.
Diện mạo của Tần Miên Miên là kiểu ngọt ngào như cô bé nhà bên, khiến cho người ta cảm thấy không cần phải nảy sinh cảnh giác, theo bản năng đều cho rằng em ấy thật ngây thơ, đơn thuần.
Tuy vậy, cô bé đã bị Giản Ánh An dạy hư từ lâu.
Nhưng có một số chuyện Giản Ánh An chưa từng dạy qua.
Những chuyện đó đến tuổi rồi thì không thầy dạy cũng sẽ hiểu. Ví dụ như chuyện nhìn chằm chằm vào môi của một người, là con gái cũng sẽ cảm thấy ái muội và ngại ngùng, là hơi thở thanh xuân có phần xa lạ.
Tần Miên Miên đỏ bừng mặt: "Cũng...cũng đẹp lắm ạ."
Giản Ánh An chưa kịp nói gì thì đã có mấy nữ sinh chạy đến dưới gốc cây.
Còn có nam sinh.
Giới tính khác nhau nên bình thường cũng sẽ không ở cùng nhau, một số nữ sinh sẽ lập thành một nhóm, thế nên nữ sinh ở cùng nhau là chuyện hết sức bình thường.
Bọn họ đều sẽ thân mật vui đùa cười giỡn, không có ai lại đi suy nghĩ theo chiều hướng thích nhau hay yêu đương gì đó.
Giản Ánh An lắng nghe thanh âm tràn đầy sức sống của bọn họ, rồi quay sang nhìn nam sinh bị lạnh nhạt kia.
Bởi vì chỉ có một mình cậu ta ở đó cho nên chỉ có thể nằm dưới gốc cây nghỉ ngơi mà thôi.
Giản Ánh An không có hứng thú với ai, bất kể là nam hay nữ, đời trước cô chỉ sống trong thù hận, luôn cố gắng học tập để trở nên mạnh mẽ hơn. Cho dù có gặp phải bao nhiêu khó khăn thì cô cũng sẽ không thỏa hiệp, chỉ vì một mục tiêu kéo Tần Miên Miên xuống đáy vực.
Đời trước của cô cũng chỉ xoay quanh Tần Miên Miên, chưa bao giờ nghĩ đến thích.
Trong lòng của Giản Ánh An bất ngờ nhảy lên một nhịp.
Một câu thích kia của Tần Miên Miên ở kiếp trước là thật.
Nghĩ đến chuyện đó khiến cô có chút đắn đo.
Ngoại trừ Tần Miên Miên thì đời này cô còn có ý muốn nào khác nữa không?
Miên Miên cũng đã bắt đầu trưởng thành rồi.
Giản Ánh An lấy tay che mắt Tần Miên Miên lại, thầm nghĩ, liệu em ấy có giống như kiếp trước, giẫm vào vết xe đổ nữa không.
"Chị ơi, em thích chị lắm."
Lời tỏ tình kia lại vang lên bên tai một lần nữa, không phải chất giọng còn hơi ngây ngô của Miên Miên bây giờ, mà là một lời bày tỏ nghe có phần nặng nề.
Giản Ánh An lại bắt đầu đau đớn không thở nổi.
Tần Miên Miên cũng giống như những nữ sinh kia, đây là độ tuổi ngây thơ tràn ngập sức sống của nàng.
Cũng sẽ thảo luận về người họ thích, thảo luận về rất nhiều chuyện khác nhau.
Cảm xúc của Giản Ánh An dần phức tạp: "Em có muốn kết thêm vài người bạn không?"
Đời trước hình như em ấy cũng không có bao nhiêu bạn bè, là do cô trì hoãn em ấy.
Để Miên Miên tiếp xúc với những người bạn mới không chừng là chuyện tốt, cô sẽ mãi mãi ở bên bảo vệ Miên Miên, nhưng sẽ không hạn chế em ấy phát triển.
Em ấy có thể kết thêm bạn mới, cũng có thể có người mình thích.
Là ai cũng được, nam nữ đều được, chỉ cần người kia thích em ấy, đối xử tốt với em ấy.
Tần Miên Miên không hiểu tại sao chị lại đột nhiên nói những lời này, nàng còn đang chuẩn bị lấy tay chị ra, tiếp tục ngắm thì đột ngột nghe được một câu "có muốn kết thêm vài người bạn không" của chị ấy.
Không muốn, nàng chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi.
Tần Miên Miên không kịp suy nghĩ liền hỏi: "Tỷ tỷ không thích em sao?"
Giản Ánh An mỉm cười: "Sao có thể chứ, chị vĩnh viễn cũng sẽ thích Miên Miên, nhưng mà em có thể kết thêm bạn mới mà."
Tần Miên Miên sốt ruột nói: "Không cần đâu ạ."
Nàng chỉ cần chị, không cần thêm bạn nào khác nữa, bọn họ chỉ biết quấy rầy hai người thôi!
Giản Ánh An cảm thấy không ổn.
Cứ tiếp tục như vậy thì quả thực không ổn, Giản Ánh An đang nhíu mày thì bị Tần Miên Miên bắt gặp được...
Đang lúc mạch đập của Giản Ánh An không đều, tim đập nhanh thì Lý Đông đường hoàng chạy tới: "Ngạc nhiên chưa, tôi đến rồi đây!"
Lý Đông trực tiếp chen vào.
Nàng không nhìn thấu sóng ngầm giữa hai người, luôn miệng cảm khái: "Ai da, tôi cũng chỉ biết mỗi các cậu thôi mà."
Giản Ánh An và Tần Miên Miên không hẹn mà cùng im lặng.
Lý Đông lại phàn nàn về ngôi trường mới này.
Nàng là người từ bên ngoài chuyển đến, không phải đi từ tiểu học lên, vì vậy nàng không biết nhiều về ngôi trường này, chỉ cảm thấy nó không đáp ứng được kỳ vọng của mình, vậy nên khá thất vọng.
Than thở xong lại cười toe toét, khoe hàm răng trắng bóng: "Nhưng mà có các cậu nên tôi thấy trường này cũng tạm được."
Giản Ánh An nhìn sang nàng.
Không hiểu sao mà tính cách của Lý Đông lại thay đổi nhiều đến vậy.
Dù sao tuổi dậy thì cũng không liên quan gì đến cô.
Mới đầu Giản Ánh An không muốn để ý đến Lý Đông, nhưng bây giờ cô đột nhiên cảm thấy người này có thể trở thành bạn bè với Miên Miên cũng là chuyện tốt.
Tần Miên Miên lại quay đầu đi thở phì phò. Lúc còn nhỏ tại sao nàng lại đồng ý để Lý Đông gia nhập chứ, để đến bây giờ nàng lại chen vào giữa hai người!
Phiền quá đi!
Phiền quá đi mất!
Tỷ tỷ cũng vậy, phiền lắm luôn.
Giản Ánh An bắt đầu nói chuyện với Lý Đông, có vẻ như cô đang giới thiệu ngôi trường này với Lý Đông.
Dần dần thì mấy bạn nữ kia cũng tụ tập lại đây, muốn cùng nhau nghe Giản Ánh An nói chuyện.
Hai mắt của Tần Miên Miên bắt đầu đỏ hoe. truyện teen hay
Nàng cảm thấy chị nhất định là không thích nàng, nếu không tại sao lại muốn đuổi nàng đi, còn lấy cớ là kết bạn mới nữa chứ.
Tần Miên Miên bắt đầu giận dỗi suốt mấy ngày liền, mãi đến lúc giáo viên sắp xếp lại chỗ ngồi cũng chưa có chuyển biến gì tốt đẹp.
Giản Ánh An đứng bên cạnh Tần Miên Miên.
Cô giáo chậc một tiếng, nói với Giản Ánh An: "Không được rồi, em cao quá nên ngồi ở phía sau đi."
Tần Miên Miên nghe được càng giận hơn, nàng không nói lời nào nhìn Giản Ánh An. Nàng cũng chỉ là đang giận, hy vọng rằng Giản Ánh An sẽ tự phát hiện ra và đến dỗ dành mình như trước kia.
Ai ngờ Giản Ánh An lại đáp: "Dạ."
Tách ra ngồi cũng tốt.
Hiện tại Tần Miên Miên dính cô hơi quá, nếu vẫn tiếp tục lớn lên bên cạnh cô như vậy thì không nên.
Giản Ánh An rốt cuộc vẫn là một người thích tự rối rắm.
Nói cho cùng thì bản thân cô không yên tâm nên mới chọn học trường này cùng với em ấy, cô luôn cảm thấy nên đặt Miên Miên trong tầm mắt của mình thì hơn, đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Một mặt hy vọng Tần Miên Miên có thể rời xa chính mình mà trưởng thành, một mặt vẫn khăng khăng muốn đi theo Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên nhìn Giản Ánh An ngồi xuống chỗ cô giáo sắp xếp thì giận đến dậm chân.
Nàng hận bản thân sao không cao thêm một chút nữa.
Cô giáo nói: "Miên Miên ngồi ở đây đi."
Tần Miên Miên không chịu đi sang đó.
Nàng nhìn chị bằng đôi mắt đỏ hoe, nghĩ thầm bản thân còn đang giận, không được chủ động, nhưng thấy Lý Đông chuẩn bị ngồi xuống rồi thì bắt đầu lo lắng.
Nàng chạy đến: "Em ngồi ở đây ạ."
Lý Đông mơ hồ hỏi: "Không phải cậu ngồi ở hàng trước sao?"
Tần Miên Miên cố chấp lặp lại từng câu từng chữ: "Em ngồi ở đây ạ."
Giản Ánh An bất đắc dĩ: "Miên Miên."
Không gọi còn đỡ, cô vừa gọi một tiếng nàng đã cảm thấy chính mình chịu ấm ức lớn, càng thêm kiên trì ngồi ở đây, bên cạnh chị.
Cô giáo cũng không nói được câu nào.
Con gái với nhau thân thiết một chút cũng bình thường, nhưng hai đứa bé này quả thực không để giáo viên vào mắt mà!
Thôi vậy, con gái đứa nào cũng nhạy cảm mà.
Nếu không nghĩ như vậy thì chính mình bị nghẹn chết mất, con nít tuổi này cứ để chúng nó vui vẻ là được, không phải chỉ là một chỗ ngồi thôi sao!
Cô giáo cũng để mặc: "Vậy Miên Miên cứ ngồi đó đi, Lý Đông lại đây."
Lý Đông không có ý kiến, cô nàng dạ một tiếng rồi đi đến chỗ cô giáo xếp.
Tần Miên Miên yên lặng ngồi đó, không nhìn Giản Ánh An nữa, bóng lưng cô bé để lộ tâm trạng buồn bã mơ hồ.
Giản Ánh An thở dài: "Miên Miên, em không ngoan, không nghe lời gì hết."
Tần Miên Miên nhìn sang: "Là chị dạy em."