Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau

Ánh đèn mờ ảo, hơi nước thì dày đặc.

Tần Miên Miên rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Giản Ánh An rơi vào trên người nàng, dệt thành một tấm lưới bắt lấy nàng.

Nàng trốn không thoát, chỉ biết thở dốc, cả người đều đờ ra.

Tần Miên Miên, mở miệng, định kêu ra thế nhưng âm thanh lại như kẹt trong cổ họng, nàng không ngừng thử đi thử lại, thử mấy lần đến mức sắp khóc thành tiếng, bất lực nhìn chằm chằm Giản Ánh An.

Người này không kêu, lại một hai ép nàng phải kêu, đúng là hư mà.

Tần Miên Miên cò kè mặc cả: "Hay là, chị trước đi?"

Giản Ánh An dùng tay ôm đầu Tần Miên Miên, muốn để cho nàng nhìn mình nhưng bàn tay ngâm trong suối nước nóng của cô vẫn chưa khô, khiến cho tóc của Tần Miên Miên cũng ướt theo.

Nhưng cũng không sao, sương mù bốc lên từ suối nước nóng đã khiến cả người bọn họ ướt nhẹp.

Hai mắt Tần Miên Miên đỏ hoe, nàng bị ức hiếp tàn nhẫn.

Giản Ánh An vốn cũng muốn nhìn thấy nàng khóc như vậy, sau đó chỉ thở dài, phát hiện Tần Miên Miên ở bên dưới lòng bàn tay mình hơi co người lại, cô biết người này thật sự không thể kêu ra: "Miên Miên à, em dễ ngại thật đó."

Tần Miên Miên mím môi: "Tỷ tỷ không ngại thì làm trước đi ạ."

Cứ nói qua nói lại, rốt cuộc không ai nói gì.

Giản Ánh An cũng không quá háo hức chờ đợi đáp án như Tần Miên Miên, cô chỉ muốn làm Tần Miên Miên khóc, càng đáng thương thì càng tốt.

"Miên Miên, là em bảo chị phải về cùng em."

Ánh mắt cô sáng ngời, sáng đến mức buộc Tần Miên Miên không còn đường lui.

Tần Miên Miên nhận ra, hôm nay cho dù thế nào cũng phải có một người lên tiếng! Giản Ánh An vô lại cực kỳ, người mở miệng chỉ có thể là nàng.

Chị, như vậy là phạm quy.

Cảm nhận được ánh mắt oán trách của Tần Miên Miên, Giản Ánh An bật ra một tiếng cười, dù là khóc hay kêu, tóm lại cô cũng không lỗ.

Ngay khi Giản Ánh An sắp thành công.

Tần Miên Miên đã chuẩn bị tinh thần, nàng nghĩ không phải chỉ là gọi một tiếng thôi sao, cũng không có nghĩa là nàng nhận thua, tính tới tính lui thì nếu nàng gọi chị ấy, vẫn là nàng được hời mà!

Tần Miên Miên đang định kêu, Giản Ánh An cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau đó liền chăm chú lắng nghe.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, người đang chạy tới mang dép lê, phát ra tiếng lộp cộp lộp cộp.

Nàng mở cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo, vén rèm lên rồi một mình xông vào, vừa bước vào đã hét lên với Giản Ánh An: "Sao cậu hại người ta thảm quá vậy!"

Lý Đông, là cậu hại tôi thảm quá mới đúng.

Sắc mặt của Giản Ánh An đen đến không dám nhìn, ngược lại Tần Miên Miên thở phào nhẹ nhõm vì được cứu, nhưng khi quay người nhìn thấy Lý Đông thì Tần Miên Miên lại bắt đầu sợ hãi. Nàng vẫn còn nhớ những gì chị đã nói.

Trong phòng của Lý Đông còn có thứ khác, vậy Lý Đông hiện tại là người hay ma!

Nàng bắt lấy Giản Ánh An, chỉ có Giản Ánh An mới trấn an được nàng.

Lý Đông không phát hiện bầu không khí này, sau khi nàng tìm người phục vụ hỏi được hành tung của hai người thì đã điên cuồng xông tới: "Sao cậu có thể đưa người tới chỗ mình! Cậu có biết hay không!"

Lý Đông nói, mặt già đỏ lên.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường An Nguyệt
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Em Ấy Đói Bụng Rồi
4. Dấu Cắn
=====================================

Mạnh Nhã Nhiên kia ám chỉ mấy chuyện người lớn, nàng còn không rõ sao?

Tuy rằng nàng đã trưởng thành, nhưng mà...Nói thì rất dõng dạc chứ kinh nghiệm bằng không, sao có thể chịu được bị đùa giỡn. Nàng chỉ có thể tìm cớ bỏ chạy, sau đó đến hưng sư vấn tội.

Giản Ánh An khó chịu vì bị quấy rầy, cười lạnh nói: "Không phải cậu bảo tôi giới thiệu phú bà cho cậu sao?"

Lý Đông ngượng ngùng xoắn xít: "Không sai, đúng là như vậy."

Nhưng mà...Nhưng mà!

Giản Ánh An vạch trần: "Cậu muốn bóc bánh mà không trả tiền chứ gì!"

Lý Đông: "...Cũng đúng, nhưng nghe có vẻ như mình rất vô liêm sỉ."

Giản Ánh An mặc kệ Lý Đông có bị ám chỉ hay không, dù sao trái cây ngọt lành hái được ngay đã bị dọa rơi xuống đất, lần sau muốn trồng ra cũng không biết là khi nào nữa.

Cô thậm chí còn tức giận hơn cả Lý Đông, đến nỗi khiến cho Lý Đông cảm thấy hình như là mình sai rồi.

Lý Đông chột dạ đến khó thở, lại nghe được Giản Ánh An chỉ trích: "Cái gì tốt cậu cũng muốn lấy, sao không quay về ngẫm lại đi!"

Lý Đông: "Ồ..."

Lý Đông liếc nhìn Tần Miên Miên, có chút xấu hổ: "Vậy mình về trước nha."

Nói xong lại lưu loát mà quay về, như thể chưa từng đến đây.

Giản Ánh An lại liếc nhìn Tần Miên Miên với ánh mắt mong đợi.

Vốn sắp nghe được rồi, tất cả là lỗi của Lý Đông! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, là do cô đã nóng lòng muốn làm quen với Mạnh Nhã Nhiên.

Không biết Miên Miên có còn sẵn lòng gọi nữa hay không.

Tần Miên Miên nhát gan, đôi lúc chậm chạp nhưng lại không ngu ngốc.

Nàng rút ra được nhiều thông tin khác nhau từ lời nói của hai người, biết được Giản Ánh An đã giới thiệu phú bà cho Lý Đông, Lý Đông thì chỉ muốn bóc bánh không trả tiền nên đã xảy ra xích mích nhỏ với Giản Ánh An, lại bị Giản Ánh An nói ngược trở lại.

Trong phòng Lý Đông có thứ khác, nghĩa là trong phòng cậu ấy có phú bà.

Cho nên nàng không cần phải sợ hãi, căn bản không hề có ma.

Nếu mà có, thì con ma đó chính là tính toán ở trong lòng Giản Ánh An!

Tần Miên Miên buông tay ra, không còn bám lấy Giản Ánh An nữa. Vừa buông ra thì nhìn thấy tia mong chờ trong ánh mắt của Giản Ánh An.

Chị ấy cũng hy vọng chính mình mở miệng kêu hai chữ đó, thế có nghĩa là...tỷ tỷ đầy ý xấu này thực ra đã biết rõ trong lòng, chỉ chờ nàng cắn câu, chiếm quyền chủ động sao?

Tần Miên Miên vừa mừng vừa giận, nàng gọi: "Chị."

Giản Ánh An muốn đưa tay ra kéo Tần Miên Miên. Tần Miên Miên cười thật nhẹ mà tinh tế, giọng nói ngọt ngào mềm mại: "Lão——"

Tim của Giản Ánh An lỡ mất hai nhịp.

"Lão tỷ tỷ!"

Tần Miên Miên kêu xong còn lặp lại mấy lần như sợ Giản Ánh An nghe không rõ. Lão tỷ tỷ, chị hư, lúc nào cũng tìm cách chiếm tiện nghi của nàng, lại còn bắt nạt nàng.

Nàng sẽ không chủ động nói! Phải bắt chị ấy mở miệng trước mới được! Tần Miên Miên chống tay lên hông, thở hồng hộc lao về phòng thay đồ bơi.

Giản Ánh An bị bỏ lại, chỉ đứng đó, đầu như bị sét đánh.

Ngâm mình trong suối nước nóng, cơ thể thấy rất thoải mái, nhưng vết thương lòng này không ai có thể chữa lành được.

Câu lạc bộ suối nước nóng có phục vụ bữa sáng, Giản Ánh An đi qua một con đường ngoằn ngoèo quanh co, đến một căn phòng trông rất sang trọng.

Mạnh Nhã Nhiên đang đợi cô ở đây.

Giản Ánh An bắt gặp Mạnh Nhã Nhiên đang nằm trên giường, nhân viên mát xa nữ phía sau đang duỗi cơ cho cô ấy bằng kỹ thuật điêu luyện.

Mạnh Nhã Nhiên đi công tác mệt mỏi, lại thường xuyên ngồi lâu nên sức khỏe có chút vấn đề. Tô Nam cũng nghe được tin tức này cho nên đã suy đoán cô ấy sẽ đến câu lạc bộ suối nước nóng để thư giãn, chỉ là không ngờ cô ấy còn đến sớm hơn Giản Ánh An.

"Cô đến rồi à, mát xa chung không?"

"Không cần đâu."

Giản Ánh An cảm thấy mình còn trẻ, sức khỏe cũng tốt nên đã từ chối lời mời của Mạnh Nhã Nhiên.

Cô ngồi xuống sô pha. Hôm qua Lý Đông đã đến quấy rầy bọn họ, sáng hôm sau lại đến, trong tối ngoài sáng nói rằng chị gái phú bà này rất xinh đẹp, khiến cho Giản Ánh An không nói nên lời.

Cô là người đã giới thiệu họ với nhau, trước khi hai người họ thực sự tiến triển thì cô khó tránh khỏi phải chạy cả hai đầu.

Chạy theo vất vả như vậy phải có phí chứ nhỉ, Giản Ánh An nghĩ thầm.

Lý Đông người này còn muốn ăn không của chị gái phú bà, khó mà đòi được tiền ở chỗ cậu ta, chỉ có thể kiếm trên người Mạnh Nhã Nhiên.

Mạnh Nhã Nhiên cũng không nói gì thêm: "Cô gái tối qua dễ thương lắm."

Giản Ánh An: "..."

Mạnh Nhã Nhiên không nhìn thấy được vẻ mặt của người mát xa phía sau cô ấy, nhưng cô thì có!

Vẻ mặt của cô nhân viên mát-xa như thể không ngờ các người lại làm loại chuyện này, chẳng lẽ cô ấy đã không cẩn thận nghe được chuyện không nên nghe sao?

Nói không chừng cô ấy còn tưởng rằng Giản Ánh An đang nịnh bợ Mạnh Nhã Nhiên, khó trách có thể nổi tiếng như vậy, hóa ra là đang cố gắng lấy lòng bà chủ lớn sau lưng cô ta!

Giản Ánh An: "Cậu ấy là bạn của tôi, tuy lá gan tương đối nhỏ nhưng cậu ấy thật sự rất muốn làm quen với cô."

Mạnh Nhã Nhiên không có ý kiến​​ khác: "Rất dễ thương."

Giản Ánh An: "...Cậu ấy đang muốn xin thông tin liên lạc của cô."

Mạnh Nhã Nhiên lúc này mới thực sự kinh ngạc, cô quay đầu lại, trầm tư nhìn Giản Ánh An, nói thẳng: "Tôi còn định mấy hôm nữa mới tìm cơ hội để thêm, không ngờ cô ấy lại chủ động muốn trước."

Giản Ánh An nhướng mày: "Vậy là không còn chuyện của tôi nữa sao?"

Mạnh Nhã Nhiên: "Cô không cần đáp lễ à?"

Giản Án An vốn là muốn, có thể tăng cơ hội thành công trong việc đoạt chuyện làm ăn, nhưng bây giờ thì không chắc nữa.

Giản Ánh An: "Có thể quen biết được cô đã tốt lắm rồi. Thật không dám giấu giếm, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với cô."

Mạnh Nhã Nhiên: "...Cô thẳng thắn quá rồi."

Hai người không hàn huyên nữa mà bắt đầu nói về chuyện kinh doanh.

Giản Ánh An đã quen nói chuyện làm ăn, cũng không hề tỏ ra rụt rè, khi Mạnh Nhã Nhiên thẳng thắn chỉ ra vấn đề, cô luôn có thể trả lời, chứng tỏ chuyện kinh doanh này sẽ không thua lỗ.

Hai người nói chuyện như vậy suốt cả buổi sáng.

Lý Đông còn đang suy nghĩ làm sao để ăn không uống không cho hiệu quả.

Tần Miên Miên thì đang nghĩ cách làm cho chị mở miệng trước.

Hai người ngồi cùng một bàn rất hòa thuận, không nói câu nào, khiến cho những người phục vụ đi ngang qua không khỏi liếc nhìn thêm đôi ba lần.

Tần Miên Miên tìm hướng dẫn trên điện thoại di động, thấy được hơn bốn mươi triệu kết quả liên quan, xem ra mọi người đều rất quan tâm đến chuyện đó.

Câu trả lời được nhiều lượt thích nhất: Tình cảm là chuyện nước chảy thành sông, nếu đôi bên đã yêu nhau rồi thì không cần quá chú trọng đến hình thức tỏ tình.

Là vậy sao?

Tần Miên Miên nghiêm túc tự hỏi, nàng thích chị, chị ấy cũng thích nàng, có rất nhiều chi tiết đã thể hiện điều đó.

Hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.

Không, không được! Tần Miên Miên buông điện thoại, nàng muốn chị ấy phải mở miệng trước, nếu không nghe thấy câu nói kia thì nàng thật sự không yên tâm!

Chị ấy tốt như vậy, người thích chị ấy lại nhiều vô kể...

Lý Đông: "Miên Miên, cậu bật chế độ không làm phiền à?"

Tần Miên Miên lấy lại tinh thần: "Sao vậy?"

Lý Đông: "Mình đang muốn gửi tin nhắn cho cậu..."

"...Cậu không nói trước mặt mình được sao?"

"Có mấy chuyện khó nói thẳng ra lắm!"

"Chẳng liên quan gì cả."

"Hả?"

"Mình sẽ không bật, phải luôn tắt mới được."

Tần Miên Miên nghịch nghịch điện thoại, nếu tắt chế độ không làm phiền, có thể sẽ có hàng chục cuộc gọi đến. Người nhà họ Tần, bao gồm cả Thẩm Cẩn Vu sẽ điên cuồng gọi cho nàng.

Nàng đã bỏ lại mọi thứ theo chị ra ngoài rồi, không muốn bị làm phiền nữa.

Lý Đông không biết chuyện gì đã xảy ra, nàng chưa từng tới nhà họ Tần, bởi vì Tần Miên Miên không thích nàng cho nên nàng thường tiếp xúc với Giản Ánh An hơn.

Vì vậy, nhà họ Tần không biết đến sự tồn tại của Lý Đông, nếu không thì Tần gia chắc chắn sẽ liên lạc với nàng.

Lý Đông: "Vậy thêm WeChat đi..."

Ừm, bởi vì rất hiếm khi liên lạc với Tần Miên Miên nên thậm chí còn chưa thêm WeChat của cậu ấy.

Tần Miên Miên không muốn nghe chuyện của Lý Đông, bản thân còn đang nóng lòng đến không có biện pháp.

Chị nói đúng, Lý Đông này chỉ muốn ăn không của người ta, còn có thể làm được loại chuyện này!

Nàng sẽ không làm vậy, nàng sẽ chỉ yêu đương với chị thôi!

Yêu đương sao...

Tần Miên Miên tựa vào ghế, nhìn vẻ mặt u sầu của Lý Đông: "Thêm thì thêm."

Hai người cùng nhau thảo luận.

Bởi vì Lý Đông thêm trước cho nên Lý Đông lên tiếng trước, nàng bắt đầu khen ngợi Mạnh Nhã Nhiên, nói rằng chị gái phú bà này rất tốt. Lúc Tần Miên Miên đang muốn đổi chủ đề thì lại nghe một câu như vậy, không chịu thua kém, nàng bắt đầu nói về Giản Ánh An, kể ra chị ấy tốt như thế nào.

Lý Đông nhìn vào giao diện WeChat.

Có biết lịch sự là gì không?

Cmn, ai muốn so với cậu?

Lý Đông điên cuồng nhấn bàn phím, nhập một chuỗi câu dài.

Mạnh Nhã Nhiên tốt hơn, con người cô ấy trị giá hàng chục tỷ, vừa giàu vừa đẹp!

Tần Miên Miên: Chị mình tốt hơn, dịu dàng chu đáo vạn người mê, người hâm mộ chị ấy còn dài hơn Vạn Lý Trường Thành!

Ồ, cậu đúng là biết tung hô? Lý Đông càng có động lực chiến đấu, cả hai bắt đầu tranh nhau điên cuồng xem ai giỏi hơn. Chưa đầy nửa giờ, lịch sử trò chuyện đã điên cuồng tăng vọt.

Mạnh Nhã Nhiên tốt hơn.

Chị tốt hơn.

Cuối cùng hai người ghét bỏ tốc độ đánh chữ trên Wechat chậm quá, nói thẳng ra càng hiệu quả hơn, sau đó hai người bắt đầu cãi nhau.

Lý Đông: "Cả ngày cậu chỉ biết chị này chị nọ, không nhìn thấy cái tốt của người khác, cậu bị che mắt rồi!"

Tần Miên Miên: "Ai cũng biết chị ấy tốt, chỉ có cậu không chịu thừa nhận."

Tần Miên Miên: "Mạnh Nhã Nhiên kia của cậu có gì hay! Chị nhất định có thể thắng chị ta!"

Lý Đông: "Con người Mạnh Nhã Nhiên trị giá hơn chục tỷ!"

Tần Miên Miên: "Fans của chị có tới hàng chục triệu người!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui