Không biết trời bắt đầu đổ mưa từ khi nào.
Mưa rơi rả rích, bầu không khí hơi lành lạnh khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Những đóa hoa trong trang viên nhà họ Tần đều bị chút mưa kia làm cho héo úa.
Tần phu nhân bước vào sảnh lớn, cởi áo gió ra, người hầu đã chuẩn bị sẵn sữa nóng cho bà để xua tan hơi lạnh trên người.
Bà nghe tiếng mưa rơi ngoài trời, chợt cảm thấy có chút cô đơn.
Trước tiên bà cau mày, sau đó đưa tay xoa xoa sống mũi, hỏi: “Tần Hành đâu?”
Giản Ánh An đã bỏ trốn cùng với Tần Miên Miên rồi.
Tần gia cần phải có người thừa kế, cũng không thể thật sự để Thẩm Cẩn Vu ngồi vào vị trí này, bà chưa hồ đồ đến vậy.
Nhưng mà Tần tiên sinh và Thẩm Cẩn Vu dạo gần đây lại ngày càng thân thiết hơn, khiến cho Tần phu nhân không quá nắm chắc.
Tần Hành là con trai ruột của bà, hiện tại thằng bé chính là người thừa kế nhà họ Tần.
Tần phu nhân đã gả cho nhà họ Tần hơn hai mươi năm, bà thông minh, nhiều tham vọng, chỉ là không làm được như Mạnh Nhã Nhiên.
Nghĩ đến Mạnh Nhã Nhiên và vấn đề dây chuyền vận chuyển gần đây, Tần phu nhân bỏ tay xuống, trong mắt hiện lên những suy tư không rõ.
Bà lại nghĩ đến chuyện kinh doanh nữa rồi.
Người hầu cắt ngang dòng suy nghĩ của bà: “Tần thiếu gia đã vài ngày không về ạ.”
Tần phu nhân im lặng: “Tôi biết rồi.”
Tần gia to như vậy mà lúc này chỉ có bà và một đám người hầu, trước nay bà chỉ lo làm ăn,
không hề phát hiện thì ra Tần gia cô tịch như vậy.
Khi Miên Miên còn ở đây, khắp nơi đều náo nhiệt và tràn đầy sức sống.
Dù thỉnh thoảng mới nhìn qua đôi lần nhưng tâm trạng của bà vẫn rất thư thái.
Bây giờ Miên Miên đã không còn ở đây nữa.
Giản Ánh An và Tần Hành cũng không có ở đây.
Tần phu nhân không cảm thấy mình là một người mẹ thất bại, tất cả những gì bà làm đều là vì nhà họ Tần.
Có người cho rằng nhà họ Tần chỉ quan tâm đến lợi ích, nhưng điều gì đã chống đỡ Tần gia hàng trăm năm qua? Còn không phải là vì chỉ quan tâm đến lợi ích sao?
Bây giờ chúng vẫn còn là trẻ con, một ngày nào đó chúng sẽ hiểu.
Nhưng một đứa, hai đứa, đứa nào cũng tùy hứng quá mức, không thể mặc kệ chúng lang thang bên ngoài được nữa!
Tần phu nhân biết Giản Ánh An sống ở đâu, bà sẽ dành thời gian đến tìm gặp con bé.
Bà gọi người hầu chuẩn bị một cái áo gió mới, định ra ngoài một chuyến.
Tần phu nhân vừa mặc áo gió vào thì có người cầm điện thoại đến.
Người hầu: “Tần phu nhân, Tần tiên sinh đang tìm ngài...”
Tần phu nhân trả lời điện thoại: “...Cái gì?!”
Bà giận tím mặt.
“Ông có biết hiện tại ông đang làm cái gì không?”
Không ngờ Tần tiên sinh lại có ý định bán bớt sản nghiệp của mình, đặt chân vào lĩnh vực mới!
Tần phu nhân cảm thấy đầu óc choáng váng, bà níu lấy tay người hầu bên cạnh.
Lĩnh vực mới còn chưa mang lại lợi nhuận mà đã định bán hết tài sản, muốn nuốt trọn lĩnh vực mới luôn sao?
Tần tiên sinh: “Bà thì biết cái gì! Đây đã là thời đại mới rồi, thời thế thay đổi rất nhanh! Nếu chúng ta cứ bám lấy mấy thứ cũ kĩ thì tương lai sẽ hai bàn tay trắng!”
Cẩn Vu, Cẩn Vu...Cậu ta đến từ Thẩm gia đấy!
Tần tiên sinh lúc này đã hoàn toàn nghe theo lời Thẩm Cẩn Vu nói, ngoan cố muốn làm.
Một khối bánh lớn như vậy, ông ta cũng không sợ bị nghẹn chết!
Đúng vậy, ông còn dự định từ bỏ sản nghiệp trăm năm của Tần gia, đi tranh giành khối bánh kia.
Tần phu nhân còn muốn thuyết phục ông một lần nữa, nhưng Tần tiên sinh chỉ cho rằng bà lòng dạ đàn bà, nhát gan nên quyết định cúp điện thoại, sau đó bắt đầu tiến hành kế hoạch.
Tần phu nhân cười lạnh, ông ta định chỉ báo với bà một tiếng rồi làm, có còn coi bà là phu nhân Tần gia hay không?
Bà hung hăng đi đến công ty, hoàn toàn quên mất chuyện đi tìm Giản Ánh An.
***
Ban đầu Giản Ánh An dự định khi trở về sẽ bán cô bạn kia của mình.
Kết quả Tô Nam gọi điện nói: “Cậu nói đúng rồi, Tần gia hiện tại đang định bán tài sản...”
Lúc Giản Ánh An nói ra loại chuyện không có đầu óc như vậy, cô còn coi đó như trò đùa, thậm chí cho rằng dù nhà họ Tần có muốn bán thì cũng chỉ bán con số lẻ.
Nhưng cho dù là số lẻ thì cũng đáng tranh giành, đó là sản nghiệp của Tần gia đấy!
Vậy mà không ngờ mọi chuyện lại đúng như Giản Ánh An đã nói.
Tô Nam có thiên phú kinh doanh, lập tức hiểu được điều này có ý nghĩa gì, Giản Ánh An nói không sai, Tần gia rất có dã tâm.
Bọn họ đang dự định sẽ mua nó, nhưng nhà họ Tần hành động hơi nhanh, sợ là sẽ không cạnh tranh nổi.
Giản Ánh An áp điện thoại vào tai, trong đầu tính toán thời gian, hình như sớm hơn dự kiến.
Không biết có chuyện gì đã xảy ra nữa.
Giản Ánh An: “Mua lại đi, mua được càng nhiều càng tốt.”
Kiếp trước cô cũng đã lén lút tự mua, sau đó dùng chút tài sản vụn vặt đó mà đoạt được nhà họ Tần.
Lần này cô không có ý định quay về đó nữa, bởi vậy nên cô sẽ cố gắng mua nhiều nhất có thể, để đến lúc đó sẽ đâm thật mạnh sau lưng nhà họ Tần.
Tập đoàn Tần Thị chỉ có thể phá sản!
Lĩnh vực mới gì đó, nếu mọi người cùng nhau hợp sức thì đây sẽ là một khối bánh ngon.
Nhưng Tần gia cứ nhất định phải có tham vọng lớn như vậy, vậy thì mọi người chỉ có thể cùng nhau nhấm nháp khối bánh này của Tần gia.
Mua càng nhiều càng tốt.
Ước chừng trong khoảng thời gian tới sẽ tranh giành đến chết đi sống lại.
Tô Nam: “Tôi sẽ chú ý, chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng.”
Nói đến đây cô lại nghĩ thầm, Giản Ánh An đang đem lợi ích riêng của mình chia cho cô, dựa theo năng lực của Giản Ánh An thì cậu ta hoàn toàn có thể trở thành người thừa kế nhà họ Tần, mọi thứ đều sẽ thuộc về cậu ta.
Nhưng có đồ ngon để ăn, Tô Nam còn có thể nói gì được nữa?
Giản Ánh An đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, cô vẫn luôn sắp xếp mọi chuyện cùng Tô Nam nên cũng không mấy quan tâm nữa.
Bước thu lưới cuối cùng, giao lại cho Tô Nam là đủ rồi.
Nhiệm vụ cấp bách nhất là phải đi bán Lý Đông.
***
Trong căn hộ.
Tần Miên Miên nhìn mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, tự hỏi không biết Giản Ánh An ra ngoài có mang ô hay không.
Giọng nói của Lý Đồng vang lên bên tai: “Mình không quan tâm, cho dù các cậu đi du lịch hay là chuyển nhà, từ nay mình sẽ ở lại đây, cậu không thể mặc kệ mình được!”
Lý Đông: “...Cùng lắm thì, sau này lúc cậu giận dỗi Giản Ánh An, mình sẽ thu nhận cậu.”
Tần Miên Miên nghe được càng muốn đuổi đi.
Nàng sẽ không giận dỗi Giản Ánh An tới mức phải chạy đến nhà người khác, cũng không muốn rời xa cô.
Nàng vẫn luôn ăn vạ ở Tần gia là vì cô, bất chấp việc chiếm giữ thân phận vốn nên thuộc về Giản Ánh An.
Mặc dù làm như vậy là không công bằng với cô, nhưng điều nàng muốn chỉ là ở bên cô mà thôi.
Cái miệng Lý Đông không nói được câu nào hay! Tần Miên Miên nhìn sang: “Cậu định ở bên Mạnh Nhã Nhiên sao?”
Lý Đông trừng mắt: “Nói nhảm!”
Tần Miên Miên: “Vậy cậu cảm thấy cậu có thể thu nhận mình sao?”
Lý Đông cười ngượng.
Cha mẹ nàng là vũ công, hay nói đúng hơn thì là nghệ sĩ, tuy có địa vị siêu việt trong ngành, nhưng khoan nói đến áp lực của Tần gia, với Giản Ánh An thì nàng cũng tranh không lại.
Nếu Tần Miên Miên thật sự đến tìm nàng, chưa tới hai tiếng Giản Ánh An đã đến cửa đòi người.
Nàng chỉ có thể tuyệt vọng trả Tần Miên Miên lại thôi.
Nếu nàng ở bên Mạnh Nhã Nhiên thì khác, Giản Ánh An hẳn là sẽ nể mặt Mạnh Nhã Nhiên, trễ hơn hai tiếng mới đi đòi người....
Lý Đông gãi đầu lẩm bẩm: “Dù sao thì mình cũng muốn ở lại đây.”
Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, một tiếng cạch, cánh cửa đã được mở ra.
Tần Miên Miên giống như bé mèo có đôi tai cực nhạy, nàng nhanh chóng chạy ra cửa đợi, lại giả vờ như không để ý, như thể chỉ đứng đây đúng lúc chị ấy quay về.
Nhưng ánh mắt đã bán đứng nàng.
Giả vờ như không quan tâm, nhưng lại cứ nhìn qua nhìn lại.
Lý Đông nhìn cảnh tượng này, bắt đầu cảm thấy tới đây là một quyết định sai lầm.
Bởi vì cả Tần Miên Miên lẫn Giản Ánh An đều sẽ không đứng về phía nàng!
Vậy nàng còn ở đây làm gì chứ?
Tần Miên Miên và Giản Ánh An đều không đứng về phía nàng...
Lý Đông nhìn Giản Ánh An, biết cô vừa đi gặp Mạnh Nhã Nhiên về, cũng không rõ hai người họ liên lạc với nhau bằng cách nào nữa.
Nàng đang chờ đợi một câu trả lời.
Giản Ánh An tiến lên ôm Tần Miên Miên, hít hít vài hơi.
Tần Miên Miên dùng tay nhỏ đẩy cô: “Chị, chị đang làm gì vậy...”
Giản Ánh An: “Em ấm quá.”
Tần Miên Miên buông tay, ngoan ngoãn để Giản Ánh An ôm, mặt càng ngày càng nóng.
Lý Đông: “...”
Đã mấy phút trôi qua rồi mà hai người còn chưa ôm đủ, trong nhà có người ngoài đấy! Mấy người bớt bớt lại chút đi!
Lý Đông nhịn không được hỏi thăm: “Cậu vừa mới đi ra ngoài...”
Đã gặp Mạnh Nhã Nhiên chưa? Cô ấy đã nói gì, liệu cô ấy có tức giận và thất vọng chuyện mình trốn tránh không?
Giản Ánh An: “À, tôi vừa ra ngoài có việc.”
Cô buông Tần Miên Miên ra, còn không quên sờ đầu nàng một cái.
Tần Miên Miên ngước mắt nhìn cô.
Giản Ánh An nói: “Ngày mai chúng ta phải ghi hình rồi, em đã sẵn sàng chưa?”
Tần Miên Miên: “Sẵn sàng rồi ạ.”
Lý Đông sửng sốt: “Ngày mai các cậu phải đi rồi sao?”
Tần Miên Miên: “Ừ.”
Giản Ánh An vừa bị ướt mưa nên vào phòng thay quần áo.
Thay đồ xong cô bước ra, nhìn Lý Đông không mang theo gì mà đã ba chân bốn cẳng chạy tới nhà mình: “Nếu cậu muốn thì ở lại đây cũng được, nhưng mà bạn của tôi cũng sẽ đến ở vài ngày.”
Lý Đông vểnh tai lên: “Bạn của cậu là ai...?”
Giản Ánh An khẽ mỉm cười: “Mạnh Nhã Nhiên!”
Tần Miên Miên nghe đến đây liền hỏi: “Chị ơi, phòng chúng ta có khóa chưa ạ?”
Giản Ánh An: “Đương nhiên là khoá rồi.”
Tần Miên Miên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, cho dù hai người này có xằng bậy thì cũng sẽ không chạy vào phòng chúng ta.”
Lý Đồng mặt già đỏ ửng, không biết nên nói cái gì nữa mà cứ ấp úng.
Tuy rằng nàng...Nhưng...Trực tiếp “ấy ấy” ở nhà người ta, có phải không tốt lắm không?
Lý Đồng do dự: “Mình vẫn nên về thì hơn.”
Giản Ánh An không hề ngạc nhiên, cô chính là ỷ vào Lý Đông dễ tính nên mới nói những lời này.
Lý Đông hẳn là xấu hổ đến mức không dám ở lại lâu hơn.
Nhưng chỉ cần nàng quay về thì sẽ phải đối mặt với Mạnh Nhã Nhiên.
Giản Ánh An cười nói: “Dựa theo tốc độ của hai người thì chờ chúng tôi tham gia chương trình xong, hẳn là có thể uống rượu mừng rồi.”
Lý Đông: “...”
Cậu thật đúng là, không chỉ hoàn toàn đứng về phía Mạnh Nhã Nhiên, mà còn không thèm che giấu chuyện đó!
Lý Đông cụp mắt: “Kia là kết hôn đấy...”
Bố mẹ chỉ có một đứa con gái là nàng thôi.
Mặc dù Mạnh Nhã Nhiên quả thực rất lợi hại, nhưng chuyện hai người con gái kết hôn vẫn khiến cho nàng không khỏi sợ hãi.
Dù cho trong thâm tâm đã sẵn lòng...Nhưng kết hôn chính là chuyện cả đời.
Nàng đã sẵn sàng cho chuyện cả đời, nhưng lại sợ Mạnh Nhã Nhiên không phải là cả đời.
Tần Miên Miên nhìn mà không chấp nhận được: “Thích thì cứ ở bên nhau, cưới nhau đi, có gì phải ngại ngùng?”
Nếu Giản Ánh An cầu hôn nàng, nàng nhất định sẽ đồng ý ngay tại chỗ!
Giống như sợ đối phương sẽ hối hận!
Lý Đông lại còn không biết xấu hổ mà sợ: “Chẳng lẽ cậu không thích Mạnh Nhã Nhiên sao?”.