Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau

Giản Ánh An đành phải chuyển vài nghìn tệ cho Tần Hành.

Tần Hành lấy tiền xong vẫn còn chưa đi, vẻ mặt của cậu tựa như có chuyện muốn nói, đang chờ người tới hỏi.

Sau đó bầu không khí trở nên rất yên tĩnh.

Tần Hành: "Các chị không hỏi một chút sao?"

Giản Ánh An phối hợp: "Còn chưa đi nữa à?"

Tần Hành: "..."

Đúng là không sống nổi mà! Bỏ đi!

Cậu dứt khoát gạt lo lắng sang một bên, chủ động mở miệng: "Em bị giáo viên mời phụ huynh!"

Giản Ánh An nhìn thấy ánh mắt Tần Hành ảm đạm, cô và Tần Miên Miên nhìn nhau, không ai nói gì.

Giản Ánh An và Tần Miên Miên hiện tại chỉ mới là sinh viên năm nhất, Tần Hành cũng mới bước vào lớp mười hai, học ở trường cũ của các nàng, giáo viên thỉnh thoảng sẽ gọi phụ huynh đến để bàn một số việc.

Trưởng bối nhà họ Tần chắc chắn không đi được rồi.

Trước đó hai người cũng từng được mời, nhưng đến ngày họp phụ huynh thì trong lớp trống hai vị trí.

Vấn đề này chỉ cần nói chuyện với giáo viên là có thể giải quyết. Nhưng Tần Hành nhất quyết nói ra lời này, chứng tỏ cậu không muốn hôm đó có người vắng mặt.

Tần Hành hiện đang học lớp mười hai, năm nay là năm quan trọng nhất trong cuộc đời học sinh của cậu.

Bây giờ Giản Ánh An đã phải ôm thêm một thân phận là chị gái, cô cũng thể hiện tư thái của bậc trưởng bối: "Cậu muốn bảo chị đi họp phụ huynh sao?"

Tần Hành chột dạ: "Không phải..."

"Không phải họp phụ huynh, em đánh nhau với bạn học, bên đó nhập viện rồi."

Thật đúng là mời phụ huynh—

Giản Ánh An cũng muốn đánh cậu ta nhập viện!

Quan hệ giữa Tần Miên Miên và Tần Hành thân thiết hơn, còn có thể hỏi một câu: "Tại sao lại đánh nhau?"

Tần Hành hơi xấu hổ, cậu nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cực kỳ phẫn nộ: "Trước đây không phải bạn của em từng gặp hai người sao? Sau đó, lúc quay về chúng nó lại nói mấy chuyện không nên nói..."

Giản Ánh An nhìn chằm chằm vào từng biểu hiện của cậu: "Nói cái gì?"

Tần Hành hơi há miệng, sau đó mới chậm rãi giải thích: "Khi đó chẳng phải em nhìn chị không vừa mắt sao, bọn họ muốn xin thông tin liên lạc của chị nên em nói bừa mấy câu, đại loại như hạ thấp chị thôi. Hai ngày trước có người sinh nhật, bọn họ liền nói em mời chị tới đi."

Giản Ánh An là minh tinh, còn cậu là phú nhị đại.

Ở trong mắt đám "bạn bè" đó thì là như vậy.

Đám người đó nói: "Làm gì có minh tinh nào không mua được bằng tiền?"

Bọn họ xúi giục Tần Hành mời Giản Ánh An đến dự sinh nhật.

Tần Hành không dám giải thích cô là chị gái ruột của mình, cũng không nói chuyện của mình cho đám người đó biết, chỉ mơ hồ nói: Đừng nói nữa.


Kết quả bọn họ lại cho rằng Giản Ánh An không chừng đã ngủ với cậu ta.

Sau đó Tần Hành đấm hắn.

Cậu đỏ bừng mắt, hét lên: "Tao nói mày đừng nói nữa, không nghe thấy sao?"

Đứa bạn xấu bị đánh cũng dứt khoát trở mặt: "Ai mà không biết Tần Hành mày bị đuổi ra ngoài rồi? Nhìn chi tiêu gần đây của mày đi, mua một chai nước cũng không được phải không? Kêu mày mời có một người tới thôi cũng mời không xong, mày sợ mất mặt à?"

Tần Hành bắt đầu đánh cậu ta.

Cậu biết đám người này thân thiết với cậu là vì thân phận của cậu thôi, bởi vì mỗi khi cậu tiêu tiền đều không dưới bốn con số.

Nhưng không ngờ chúng nó lại trở mặt nhanh đến vậy.

Sau khi cậu ta bỏ nhà đi thì đã chuyển hết tiền cho Giản Ánh An, trong khoảng thời gian này cậu ta sống như người bình thường, không tiêu nhiều tiền nên trong mắt họ, Tần Hành cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.

Tần Hành tức giận là thật.

Trong lòng áy náy, hối hận, vân vân mây mây cũng là thật.

Chuyện thành ra như vậy đều là lỗi tại cậu.

Tần Hành đã làm sai, đáng lẽ phải giấu chuyện này đi nhưng cậu vẫn hỏi Giản Ánh An có thể đi không. Sau khi giải thích xong thì cậu cúi đầu xin lỗi: "Thật sự xin lỗi chị."

Cậu cũng không cầu xin được tha thứ.

Chuyện cậu đã làm sai nên cho Giản Ánh An biết, bởi vì cậu nợ chị ấy một lời xin lỗi.

Tần Hành cảm thấy Giản Ánh An là người xấu, cậu cố chấp cho rằng chỉ có Tần Miên Miên mới là chị gái mình.

Mãi cho đến khi cậu chợt nhận ra, Tần gia có gì đó không ổn.

Giản Ánh An sai chỗ nào? Mọi chuyện chị ấy làm đều đúng, cậu cũng cảm thấy thất vọng với cha mẹ mình.

Cha mẹ như vậy, cần gì phải gần gũi thân cận?

Tất cả những gì Giản Ánh An làm chỉ là rời khỏi nhà họ Tần và mang theo Tần Miên Miên mà thôi.

Chị ấy chưa từng muốn chiếm lấy thân phận của chị Miên Miên, hơn nữa thân phận đó vốn cũng thuộc về chị ấy, chị ấy đối xử với chị Miên Miên rất tốt, không giống như đám người hầu nói.

Giản Ánh An chưa bao giờ có mưu đồ gì với Tần Miên Miên.

So ra thì, suy đoán của bọn họ mới thật là xấu xí.

Giản Ánh An mới là chị ruột của cậu, Tần Miên Miên cũng có thể là chị gái cậu, mọi người vốn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.

Tần Hành nghĩ, nếu cậu thất vọng về nhà họ Tần, Giản Ánh An sẽ không thất vọng về cậu nữa sao? Thất vọng cũng là chuyện bình thường...

Những chuyện này không phải cứ gọi một tiếng "chị hai", là có thể mặt dày rửa sạch.

Cậu ăn vạ trong căn hộ đã lâu, thỉnh thoảng vẫn hay ghé thăm.

Tần Hành không dám ngẩng đầu lên, nói xong câu xin lỗi kia rồi, nếu Giản Ánh An không nhận thì cậu sẽ rời đi ngay lập tức.


Đây là lựa chọn tốt nhất.

Giản Ánh An cười nhạo: "Nếu xin lỗi có ích như vậy thì cái giá phải trả cho sự tùy hứng là quá thấp rồi."

Quả nhiên, Tần Hành buông tay, móc chìa khóa từ trong túi ra trả lại cho hai người. Cậu nhìn căn hộ nhỏ này có chút luyến tiếc, ánh sáng lóe lên trong con ngươi rồi tắt ngấm.

Sau này cậu sẽ không bao giờ được hạnh phúc như thế nữa.

Tần Miên Miên nhận lấy chìa khóa.

Tần Hành mỉm cười với nàng, từ nhỏ cậu đã luôn thích người chị gái này.

Chị ấy là một người rất tốt bụng, là sự dịu dàng duy nhất của nhà họ Tần.

Tần Hành đi về phía cửa.

Giản Ánh An gọi cậu lại: "Cậu đi đâu đấy?"

Tần Hành kinh ngạc dừng lại, trong lòng lóe lên một tia chờ đợi.

Sao trước kia cậu không biết Giản Ánh An tốt bụng như vậy nhỉ?

Giản Ánh An: "Nói xấu sau lưng chị à? Chuyển tiền lại đây!"

Tần Hành: "..."

Muốn khóc.

Tần Hành chua xót lau đi giọt nước mắt: "Có thể cho em mượn được không? Bây giờ em chưa muốn bỏ học đi làm, em còn phải thi đậu đại học rồi mới đi làm bán thời gian."

Giản Ánh An kinh ngạc: "Cậu còn nghĩ đến chuyện đi làm bán thời gian nữa sao?"

Tần Hành: "Lúc em bỏ nhà ra đi đã nghĩ tới rồi, gần đây em vẫn luôn tìm hiểu chuyện này."

Đã nghĩ đến chuyện đó từ lúc bỏ nhà đi, nhưng vẫn lựa chọn chuyển toàn bộ số tiền mình có cho Giản Ánh An.

Số tiền đó cũng đủ để cho cậu ta sống được mấy năm.

Giản Ánh An nghĩ đến đây liền hỏi: "Nhắc mới nhớ, cậu bỏ nhà đi lâu như vậy rồi, bên kia không gọi điện sao?"

Lại còn để Tần Hành bên ngoài phóng túng.

Tần Hành che ngực, đúng là không có.

Vợ chồng nhà họ Tần không chủ động đi tìm Tần Miên Miên, nhưng ít nhất họ cũng gọi điện tới, còn phái người đến trường tìm nàng. Đến lượt Tần Hành, có khi bọn họ còn chưa phát hiện ra con trai mình không ở nhà.

Tần Hành càng cảm thấy cha mẹ thật quá đáng.

Có chút oan uổng, Tần phu nhân vốn muốn đi tìm cậu, nhưng Tần tiên sinh lại đang tìm đường chết nên bà phải ra tay ngăn cản ông ta mới được.

Phát hiện rồi, nhưng cảm thấy không quan trọng nên không tìm nữa.


Tần Hành bày ra vẻ mặt đáng thương.

Giản Ánh An đoán chừng chuyện này hẳn là có liên quan đến chuyện Tần Thị bán cổ phiếu, mấy chuyện xui xẻo này tình cờ xảy ra cùng lúc nên so ra thì Tần Hành có vẻ không quan trọng lắm.

Nhưng đây không tính là giải thích, chỉ đơn giản là chuyện kinh doanh quan trọng hơn con cái mà thôi.

Giản Ánh An không nói chuyện này nữa: "Đi làm trả tiền đi, để chị soạn hợp đồng cho cậu."

Tần Hành biết Giản Ánh An có sản nghiệp riêng, chút tiền ít ỏi mà nhà họ Tần đưa cho cô không đủ để cô chiều chuộng Tần Miên Miên.

Khóe môi Tần Hành nhếch lên.

Giản Ánh An: "Ngày mai chị sẽ đi tìm giáo viên."

Tần Miên Miên cũng muốn đi theo: "Vậy em đi nữa."

Hai người đi cùng nhau, đúng là có hời cho Tần Hành rồi.

Tần Hành chỉ lo cười ngu ngơ, giờ cho dù Giản Ánh An có bắt cậu làm công cả đời thì cậu cũng có thể ngây ngốc ký hợp đồng.

Cứ quyết định như vậy đi.

Buổi sáng Giản Ánh An có lớp, gần đây cô nghỉ nhiều quá rồi, bây giờ tiết nào đi học được thì phải đi học.

Buổi chiều, cô cùng với Tần Miên Miên đến trường Tần Hành.

Hai người cũng từng học ba năm trung học ở đây, khi quay lại trường vẫn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Hai người ra trường chưa đầy một năm nên bảo vệ vẫn nhận ra hai người: "Hai đứa về thăm thầy cô sao?"

Cũng không khác lắm.

Năm cuối nên việc học rất bận rộn, ngay cả Tần Hành cũng chăm chỉ đến lớp.

Giản Ánh An và Tần Miên Miên trực tiếp đến phòng giáo viên, chủ nhiệm lớp cũ tưởng hai người quay lại thăm cô, vẻ mặt cảm động, đang định nói hai đứa vừa vào đại học, không cần phải về đây đâu.

Giản Ánh An lại đi thẳng đến chỗ một giáo viên khác: "Cho em hỏi thầy có phải là giáo viên chủ nhiệm của Tần Hành không?"

Cả hai giáo viên chủ nhiệm đều sững sờ vài giây.

Tần Miên Miên chào hỏi giáo viên chủ nhiệm cũ của mình, còn Giản Ánh An thì nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của Tần Hành: "Trong nhà không có ai đến được, em là chị gái của thằng bé, em đã biết chuyện rồi ạ."

Chủ nhiệm lớp của Tần Hành: "Hả? À..."

Ông nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào, rất lâu sau mới bình tĩnh lại.

Chủ nhiệm lớp của Tần Hành: "Dù thế nào đi nữa thì đánh người cũng là sai, lại còn đánh người đến nhập viện. Phụ huynh của em học sinh kia hiện đang yêu cầu xin lỗi và bồi thường. Hơn nữa em ấy cũng đang là học sinh năm cuối nên mỗi giây đều rất có giá trị! Nhập viện sẽ làm trì hoãn việc học..."

Giản Ánh An lắng nghe một lúc.

Chủ nhiệm lớp Tần Hành tưởng rằng cô đã hiểu được, đối với cô gái trẻ này có chút yêu thích: "Chuyện là thế này..."

Giản Ánh An hỏi: "Cậu ta còn có thể vào đại học được không?"

Chủ nhiệm lớp Tần Hành chưa kịp phản ứng lại: "Bây giờ mới học kỳ một, không đến mức không thể xuất viện trước kỳ thi đại học."

Nói vậy thì khác gì liệt nửa người.

Giản Ánh An kiên nhẫn nói: "Ý của em là, thành tích của cậu ta có đủ để vào đại học không?"

Chủ nhiệm lớp của Tần Hành: "...Thành tích của em ấy quả thực không quá lý tưởng."


Giản Ánh An nói với vẻ khinh khỉnh: "Vậy thì không có lý do gì để nói là trì hoãn việc học cả."

Chủ nhiệm của Tần Hành quyết định để bố mẹ đối phương đến nói chuyện.

Bố mẹ bên kia tới rất nhanh, hiển nhiên cảm thấy Tần Hành là người nhà họ Tần, mức bồi thường sẽ không thấp nên đã chuẩn bị sẵn công phu sư tử ngoạm [1].

[1]: Ý bảo bên kia sắp mở miệng đòi hỏi vô lý.

Kết quả chỉ thấy hai cô gái nhỏ, thoạt nhìn đồng trang lứa với con trai hai người.

Giản Ánh An: "Cháu là chị gái của em ấy."

Chủ nhiệm cũ của bọn họ nhìn Tần Miên Miên, không phải em mới là chị gái của Tần Hành sao?

Chị gái Tần Hành họ Giản?

Chủ nhiệm biết hai bạn học này quan hệ rất tốt, xem ra hai đứa đã thật sự ở bên nhau rồi.

Hai người đều đã tốt nghiệp nên chủ nhiệm cũng không nói gì thêm.

Chủ nhiệm lớp Tần Hành: "Tần Hành còn đang ở trong lớp, để tôi đi gọi em ấy."

Người bị đánh đang nằm viện, không gọi đến đối chất được.

Phụ huynh bên kia trông rất khí thế, khó lòng qua mặt được: "Không thể chỉ vì nhà các người làm ăn lớn mà được quyền đánh người. Con trai tôi bị đánh nhập viện rồi, các người nhất định phải xin lỗi!"

"Còn tiền thuốc men và phí tổn thất nữa!"

Tần Hành bị gọi tới, nghe thấy những lời này: "Tôi sẽ không xin lỗi!"

Chủ nhiệm của Tần Hành đã cố gắng thuyết phục cậu ta.

Cũng không thể cãi nhau ở trong trường, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiền thưởng của ông mất.

Giản Ánh An nhìn thẳng vào mắt họ và nói: "Cháu xin lỗi!"

Tần Hành nhìn Giản Ánh An, cái gì, chị cứ như vậy mà xin lỗi sao? Xin lỗi cái gì chứ!

Giản Ánh An cười nhạo: "Cháu xin lỗi, bởi vì con trai chú đặt điều bôi nhọ cháu, hủy hoại danh dự của cháu nên em trai cháu mới đánh cậu ấy. Xin lỗi chú."

Phụ huynh bên kia suy nghĩ lại.

Lời này sao mà nghe sai sai.

Giản Ánh An rất bình tĩnh: "Nếu chú muốn bồi thường thì cháu sẽ làm thật thỏa đáng."

Dù sao thì sau này cứ để Tần Hành đi làm kiếm tiền trả lại.

Xin lỗi, hứa hẹn bồi thường.

Tốc độ cực kỳ nhanh.

Vị phụ huynh kia suy nghĩ rất lâu mới vừa lòng: "Phải đích thân xin lỗi con trai tôi nữa!"

Giản Ánh An trả lời: "Không vấn đề."

"Vậy thì chúng ta tâm sự về những lời con trai chú đã nói nhé."

"Người công khai lăng mạ người khác, bịa đặt vu khống sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm."

Giản Ánh An khẽ mỉm cười: "Đúng lúc con trai chú cũng không đỗ cấp ba, không bằng đi học hỏi thêm trong tù đi. Cháu sẽ gửi thư luật sư cho chú, bên cháu có đội ngũ luật sư chuyên nghiệp để giải quyết chuyện kiện tụng."

Cho dù không đưa vào tù được thì cũng phải lột da đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận