“Chào mọi người, tôi là Từ Tuấn Đại~”
“! ”
Bác sĩ áo trắng im lặng một giây, sau khi ghi vào cột Từ Tuấn Tiểu là nhận thức không rõ ràng, không cho phép xuất viện, rồi ra hiệu cho y tá đưa người đi.
“Người tiếp theo.
”
Một người phụ nữ ngồi xuống trước bàn dài.
“Tên, giới tính, tuổi”
“Minh Lí, nữ, 23 tuổi”
Bác sĩ vừa ghi chép vừa hỏi: “Rất tốt, bây giờ tôi nói một câu, cô trả lời câu tiếp theo.
”
“Thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi non.
”
“Cúi đầu nhìn xuống thấy chưa lên thuyền.
”
“! ”
Bác sĩ lập tức điền từ tư duy linh hoạt vào hồ sơ bệnh án.
“Dưới gối đàn ông——”
“Có bắp chân và miếng độn giày tăng chiều cao.
”
Kiến thức sống bình thường.
“Cô nghĩ đi học tốt hơn hay đi làm tốt hơn?”
“Tôi phải chọn một trong hai cục phân để ăn sao?”
Nhận thức xã hội bình thường.
“Cô nghĩ tiền và lý tưởng cái nào quan trọng hơn?”
“Anh đi làm ở đây vì đam mê hả?”
Bác sĩ dừng tay, sau đó mới điền thêm tư duy logic bình thường nhưng có hơi công kích người khác.
Một giờ sau.
Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng với cô: “Tình trạng phục hồi của cô rất tốt.
”
Minh Lí không đồng ý, vì cô vốn không bị bệnh.
“Vậy tôi có thể xuất viện không?”
Người khác xuyên không, bình thường đều là nằm trên giường chuẩn bị mở ra đoạn tình cảm đầy bi kịch, hoặc xuyên vào các thời điểm quan trọng để bắt đầu hành trình lật ngược tình thế.
Còn cô thì tốt rồi, xuyên vào bệnh viện tâm thần đã mấy ngày rồi đó!
Không có quản gia nói: “Thiếu gia đã lâu không cười.
”
Không có người đàn ông nào đó nói: “Hãy từ bỏ đi, tôi sẽ không thích cô.
”
Cũng không có một đứa trà xanh nào nói: “Tất cả đều là lỗi của tôi.
”
Thậm chí không có bà già giàu có nói: "Đây là năm trăm triệu, cô rời khỏi con trai tôi ngay đi!"
Không có gì cả!
Mỗi ngày ở bệnh viện tâm thần từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều giống như đi làm vậy.
Dùng phép so sánh tương đương vậy phải chăng những người đi làm cũng là một nhóm bệnh nhân tâm thần?
Sau khi học hơn chục năm rồi đi làm vài chục năm nữa, tinh thần bị rối loạn cũng là bình thường mà.
Người ta nói rất hay làm thầy chùa gõ chuông một ngày, làm ngày nào phát điên ngày đó.
Đối với người như Minh Lí, cô là một đứa trẻ mồ côi luôn chấp nhận mọi thứ như nó vốn có, xuyên thì xuyên thôi, dù sao thì cũng đều làm kẻ vô dụng, ở đâu mà chẳng được? Cá ướp muối ở đâu mà chẳng phải phơi nắng?
Lỡ như cô lật ngược tình thế được thì sao?
Dù sao cô cũng thực sự không thể chịu được công việc ngu ngốc ở kiếp trước nữa, ngày nào ông chủ cầm loa lớn tuyên truyền chịu khó làm việc, chịu khó chịu khó, đọc nhanh còn tưởng ông ta đang beatbox nữa.
“Tôi không muốn chịu khổ khi học, cũng không muốn chịu khổ khi đi làm, càng không muốn chịu khổ khi sống! Tại sao tôi phải chịu khổ? Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống sung sướng!”
“Bạn có phúc không? Bạn không có thì thôi, tôi có phúc!”
Kết quả Minh Lí đợi ba ngày, vẫn không đợi được hệ thống bàn tay vàng thường thấy trong tiểu thuyết.
Cô kế thừa ký ức của chủ cũ, hai người ngoài tính cách khác nhau, các mặt khác đến cả nốt ruồi dưới chân cũng giống hệt nhau, hơn nữa bối cảnh hai thế giới không có gì khác biệt, đúng là thế giới song song.
Xuyên không mà cứ như không xuyên vậy.
Có một điểm khác biệt đó là cô là một nhân viên vừa làm hai năm đã nghỉ việc, còn chủ cũ của thân xác này là một nữ minh tinh bị cả mạng chê bai, do một số lý do mà bị coi là tinh thần bất ổn, bị cha mẹ đưa vào bệnh viện tâm thần.
Thực tế, nguyên chủ có vấn đề tinh thần là giả, trầm cảm lo âu, nhạy cảm là thật, cuối cùng nguyên chủ thuận nước đẩy thuyền vào viện dưỡng bệnh.
Không hổ là chị em song sinh của cô ở thế giới khác, người khác nghỉ dưỡng là đi du lịch thư giãn, cô trực tiếp giả điên vào bệnh viện tâm thần.