Minh Lí: “Cô không phải vô dụng, có thể dùng cô để làm ví dụ tiêu cực được.”
Cố Lạc: “...Cảm” mẹ nhà cô.
...
“Phì”
Nam Chúc cười nhẹ.
[Minh Lí quá đáng quá, Cố Lạc không làm sai gì cả mà, đã xin lỗi rất chân thành rồi mà cô ta còn nói người ta như vậy.]
[Dù tôi không thích Minh Lí lắm, nhưng cô ta không nói gì khó nghe mà? Cố Lạc không rõ tình huống đã nói thêm vào là sai rồi, đây không phải ví dụ tiêu cực thì là gì? Để mọi người tham khảo, ghi nhớ cũng tốt thôi.]
[Cứ tưởng Thẩm Thanh Cố sẽ bảo vệ Cố Lạc chứ? Anh ta thật sự ngồi im re luôn ấy.]
[Buồn cười, anh Thẩm không bảo vệ Cố Lạc, các người nói anh ta lạnh lùng vô cảm không quan tâm em gái; anh Thẩm bảo vệ Cố Lạc, các người chắc chắn sẽ chửi anh ta không phân biệt đúng sai.
Nói gì các người cũng nói được hả? Tôi nói một số người đừng quá đáng quá đấy.]
Đạo diễn ho khan vài tiếng: “Được rồi được rồi, bây giờ thông báo quy tắc chương trình đây.
Bán đảo Du Ngư có hơn hàng chục vạn dân số, diện tích phát triển chỉ 1/7, phần còn lại chủ yếu là rừng núi chưa phát triển.
Dù là chương trình thực tế về cuộc sống, nhưng để tăng độ khó và thú vị thì tất cả khách mời ngoài quần áo và đồ dùng sinh hoạt cơ bản, các vật phẩm khác như thức ăn, dụng cụ, tiền bạc đều không được mang theo.
Nên lát nữa trước khi xuống thuyền, chúng tôi sẽ kiểm tra người và hành lý.
Lúc đó, cách lấy thức ăn và vật tư của mọi người có hai cách.
Một: Giúp người dân hoàn thành nhiệm vụ yêu cầu, được điểm tích lũy, có thể đổi thẳng điểm lấy nguyên liệu và dụng cụ cũng như chỗ ở.
Hai: Tổ chương trình đã chuẩn bị thỏ và gà nuôi trong rừng, mọi người có thể bắt, tự giải quyết vấn đề ăn uống.
Hai cách mọi người có thể tự chọn.
Ngoài ra, tổ chương trình đã giấu một kho báu trên đảo, ai tìm thấy kho báu sẽ được thưởng một trăm vạn.
Mỗi tối sẽ bỏ phiếu, người có số phiếu cao nhất sẽ nhận được một manh mối, từ thứ hai đến thứ năm, tổng cộng bốn manh mối, ghép lại sẽ là manh mối để tìm ra kho báu.”
[Mùa này thêm tiết mục bỏ phiếu lấy manh mối tìm kho báu à? Vậy ngoài hoàn thành nhiệm vụ mọi người còn phải duy trì quan hệ, để người khác bỏ phiếu cho mình.
Vừa phải cạnh tranh vừa phải thân thiện hả?]
[Không hổ là chương trình do Nam thị tài trợ độc quyền, thật là giàu có!]
[Vừa tra giá trị thị trường của Nam thị...!nhà họ Nam nắm giữ 51% cổ phần, tính ra tài sản của riêng nhà họ Nam đã khoảng 2000 tỷ USD, tức hơn 14000 tỷ nhân dân tệ...]
[Nhiều quá? Hơn một vạn tỷ cơ á? Mẹ kiếp, tôi mà có nhiều tiền vậy là tôi sẽ dùng tiền đắp lên mộ phần của mình luôn! (hình chú heo nhỏ kinh ngạc)]
[Cùng các người giàu có chơi đến cùng!!]
[Nam thị khởi nghiệp khá sớm, ngược lên ba đời là đã đi biển buôn bán, lại gặp gió Đông thời đại phát triển, vừa có đầu óc lại có cơ hội, không giàu mới lạ.
Thế hệ trước nắm giữ tổng thể trong nước, đại thiếu gia kiểm soát thị trường nước ngoài, Nam Chúc điều hành công ty con internet, Nam Nguyệt kết giao nhân mạch mở rộng vòng tròn.
Thế hệ này nhà họ Nam không có kẻ phá gia chi tử thì mấy chục năm tới không thể nào ngã được.]
Đạo diễn nói xong, nhìn mọi người: “Mọi người còn vấn đề hay thắc mắc gì không? Cứ mạnh dạn hỏi đi nhé.”
Minh Lí lớn tiếng: “Kho báu ở đâu?”
Đạo diễn: “...”