Ba giây sau, Cố Lạc gật đầu: “Đúng vậy, đừng tự ti, chúng ta nên tự tin lên.
Nếu một người không tự tin, thì làm gì cũng không thành công đâu.
”
Lần này, cô mất ba giây suy nghĩ lời Minh Cường có vấn đề không, xác định không có vấn đề mới lên tiếng!
Vừa có thể đè Minh Lí một đầu, lại có thể dựng hình tượng phụ nữ tự tin độc lập cho mình.
Cố Lạc đã dự đoán được những lời khen ngợi trên đạn mạc.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, khóe môi cô ấy đã khẽ nhếch.
Ai cũng có thể nổi bật, nhưng Minh Lí thì không.
Minh Lí xoa cằm, suy nghĩ vài giây rồi đột nhiên lên tiếng: “Thật sao? Chứ không phải tại những tinh trùng khác đã sớm biết thế giới này không phải nơi tốt đẹp nên không muốn đến, mà chỉ có tinh trùng kém cỏi nhất là anh trở thành kẻ xui xẻo, bị những tinh trùng khác đạp bay vào trứng để thụ tinh hả? Câu nói anh không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Vì vậy sự vô dụng của anh có nguồn gốc, bởi vì anh là con tinh trùng kém nhất.
”
Minh Cường: “?”
Cố Lạc: “??”
Mọi người: “???”
Cô có muốn nghe lại là mình đã nói gì không?
[Thầy à, tôi đã ngộ ra rồi!]
[Tôi nói tôi sao vô dụng thế, hóa ra tôi là tinh trùng kém nhất, nói vậy thì tự nhiên vô dụng cũng thấy thoải mái.
]
[Nếu tôi là tinh trùng giỏi lại vô dụng thế này, tôi sẽ tự trách; nhưng nếu nói tôi là tinh trùng rác rưởi nên vô dụng thế này, tôi sẽ thấy hợp lý (chấp nhận)]
[Không ngờ lại được Minh Lí an ủi tâm lý, góc độ an ủi cũng thật độc đáo, coi bộ cô biết an ủi người ta đấy cô gái.
]
Chiêu bất ngờ của Minh Lí khiến Minh Cường và Cố Lạc không nói nên lời.
“Bốp, bốp, bốp”, Nam Nguyệt vỗ tay: “Tôi thấy cô nói rất có lý.
Tôi không ra gì không phải vấn đề của tôi, mà là vấn đề của tinh trùng lúc đó, cho nên ba tôi mới là người có vấn đề.
”
Nam Chúc khinh thường nhướng mày: “Được rồi, em không ra gì là vì em ngốc thôi, bớt đổ lỗi cho người khác lại đi.
”
Nam Hoàn phản kích nhanh chóng: “Anh mới ngốc đấy! Cả nhà anh đều ngốc!”
Nam Chúc: “! ”
Mọi người: “! ”
Hình như cả nhà cô ấy hay hắn gì đều như nhau mà?
[Hahaha lần đầu thấy chửi người mà chửi luôn cả mình vào đó kìa]
[Cả nhà: Cả nhà cảm ơn mày lắm con ạ.
]
[Cả nhà gì chứ, tôi yêu món Oden của FamilyMart quá!]
[Không sao, cô chơi của cô đi.
]
Lúc này Nam Hoàn mới nhận ra, mặt nhanh chóng đỏ bừng, tức đến giậm chân: “Anh, em… rút lại! Em xin rút lại câu vừa rồi! Đạo diễn, rút lại, rút lại đi!”
Đạo diễn bất lực xoa trán: “Đây là phát trực tiếp chứ không phải WeChat đâu em! ”
[Hahaha không ngờ đạo diễn cũng hài hước nữa kìa]
Nam Chúc: “Sự ngu ngốc của mày đều có nguồn gốc hết em à.
”
Nam Nguyệt: “! ”
Minh Lí quay đầu nhìn hắn: “Câu này là sửa của tôi, tôi phải thu phí, anh giàu vậy thì chuyển cho tôi 50 vạn đi.
”
Nam Chúc: “Sự ngu ngốc của cô cũng có nguồn gốc đấy.
”
Minh Lí: “Anh mới ngốc ý, anh dám đạo văn mấy lời tôi nói à.
”
Nam Chúc: “Chúc cuộc sống của cô vui vẻ và cuồng nhiệt, viết tắt hai cụm đó lại là “cút đi” đấy.
”
Minh Lí: “Lời tôi nói mà anh cũng đạo văn cho bằng được, vậy bệnh tâm thần của tôi thì sao?”
Nam Chúc: “! ”