Vì kẹt xe, Minh Lí và Minh Cường là nhóm cuối cùng lên thuyền.
Khi cô bước vào khoang hành khách, comment đang nói nhảm đột nhiên sôi sục.
[Wow, Minh Lí đến thật à? Cô ấy đã hết bệnh điên chưa vậy? Có tái phát không đấy?]
[Không phải khen Minh Lí, nhưng so với ba nam khách mời khác thì Minh Cường thực sự rất bình thường, kém Minh Lí cả trăm lần! cùng một cặp ba mẹ sinh ra mà sao khác biệt thế?]
[Một kẻ làm trò một kẻ xấu xí, có thể cút dùm không, cảm giác như bị hi*p dâm thị giác ấy (chảy mồ hôi)]
[Cảm giác sau khi Minh Lí tái xuất định đi theo con đường đen đỏ, có thể đi khắp nơi lợi dụng dính líu, ba đội khách mời khác ai cũng có lưu lượng cao.
Điều này khác gì sói vào bầy cừu đâu?]
[Chỉ mình tôi mong chờ Minh Lí và Nam Chúc đụng độ thôi sao? Nam Chúc rất ghét Minh Lí, giờ gặp nhau không biết có trận mưa máu gió tanh không? Muốn xem Minh Lí bị Nam Chúc chửi khóc quá hahahaha]
Minh Lí nhìn lướt qua ba nam ba nữ trong khoang, nhanh chóng đóng dấu đặc trưng cho họ như đóng dấu cho lợn để xuất chuồng—
Nam Chúc: Nhím đỏ kiêu ngạo.
Nam Nguyệt: Hoa hồng đỏ rực kiêu sa.
Tề Thương: Anh trai cấm dục lạnh lùng.
Cố Lạc: Bông hoa trắng nhỏ tinh khiết.
Tề Linh: Cô gái punk style.
Thẩm Thanh Cố: Trúc ngọc ôn hòa.
Nam Chúc…
Minh Lí đọc tên này, nhìn chằm chằm vào con nhím đỏ—
Người đàn ông vai rộng chân dài, nhuộm mái tóc đỏ nổi bật, ngũ quan xuất sắc, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự kiêu ngạo hoang dã như sói, im lặng nhìn cô như là muốn dùng ánh mắt khắc chữ lên người cô vậy.
Trong đầu Minh Lí nhanh chóng hiện lên tám chữ lớn—khắc chữ bằng laser, càng nhiều càng tốt.
“Hừ.
” Người đàn ông hừ lạnh, nhanh chóng tránh ánh mắt của Minh Lí.
Minh Lí: ?
Minh Cường chủ động tiến lên chào mọi người, cười nói: “Xin chào mọi người, tôi là Minh Cường, đây là em gái tôi, tên con bé Minh Lí, trong thời gian tới mong mọi người quan tâm giúp đỡ anh em tôi nhé.
”
Không ai để ý.
[Xấu hổ quá! ]
Mặt anh ta đỏ bừng.
“Chào anh, tôi là Cố Lạc.
” Bông hoa trắng nhỏ mỉm cười gật đầu với anh ta, Minh Cường lập tức nhìn cô ấy với ánh mắt biết ơn.
Thẩm Thanh Cố cũng gật đầu ôn hòa với hai người mới đến.
[Cố Lạc thật sự rất đẹp, gia thế tốt, lại không chảnh, Nam Nguyệt nhìn là biết kiểu tiểu thư kiêu ngạo, có trò hay để xem rồi.
]
[Đúng vậy, dù sao cũng là em gái của anh Thẩm mà! Anh Thẩm vừa dịu dàng vừa có học vấn, Cố Lạc chắc chắn không thua kém gì anh trai cổ đâu!]
[Sao cảm giác Minh Lí và Minh Cường không thân thiết lắm ấy nhỉ? Không phải anh em sao?]
[Ai lại muốn thân thiết với bệnh nhân tâm thần chứ? Minh Cường không thân với Minh Lí mới là bình thường đấy không phải à? Tuy Minh Cường bình thường, mà ngoại hình cũng bình thường nốt]
Minh Lí đi thẳng đến chỗ ngồi của Nam Chúc, ngồi xuống.
Khoảnh khắc cô ngồi xuống, cơ thể người đàn ông rõ ràng cứng lại, hắn nhíu mày ghét bỏ: “Đừng ngồi bên cạnh tôi.
”
“Tại sao?”
“Tôi không thích cô.
”
“Anh không thích tôi và việc tôi muốn ngồi đây có liên quan gì với nhau vậy? Không muốn người khác ngồi đây thì chia mông mình làm hai ra một bên một ghế đi nha.
”
[Hahahahaha chia mông làm hai cũng được đấy]
“…” Nam Chúc liếc cô: “Sao, muốn cố tình thu hút sự chú ý của tôi à?”
Minh Lí không trả lời, ngược lại quay người đánh giá hắn, đột nhiên cười: “Tôi cảm thấy anh hơi bồn chồn thì phải.
”
Cơ thể người đàn ông cứng đờ.
“Anh bị trĩ à?”
“! ?”
Con nhím đỏ lập tức nổi khùng: “Cô mới bị trĩ ấy! Cả nhà cô đều bị trĩ!”
Minh Lí chỉ vào hắn, nhìn các khách mời khác với vẻ mặt “anh ta tức rồi kìa, thấy chưa, tôi biết ngay mà”.