Minh Lí luôn nhìn người theo cảm giác.
Cô cảm thấy Minh Cường không phải người tử tế.
Để tránh sau này anh ta gây rắc rối cho cô, thà ngay từ đầu cứ cắt đứt quan hệ, tỏ rõ thái độ trước mắt mọi người cho rồi.
[Anh em khác đều yêu thương nhau, hai người này mở màn đã cãi nhau rồi là sao? Kích thích vậy hả?]
[Có lẽ là kịch bản cố tình làm để tạo nhiệt thôi, trông Minh Cường khá bình thường.
Cãi nhau trên chương trình nhưng sau lưng lại hòa thuận, vừa có lưu lượng vừa kiếm tiền, chỉ có fan chân thành là bị tổn thương thôi.]
Bị làm mất mặt trước mọi người, sắc mặt Minh Cường trầm xuống: “Em nói gì thế? Anh làm vậy là vì tốt cho em mà! Đừng hung hăng như vậy chứ.”
Cố Lạc cũng lên tiếng: “Đúng vậy, Minh Cường cũng vì tốt cho em thôi, nói vậy là làm tổn thương lòng người đó.”
Bên cạnh, Thẩm Thanh Cố khẽ liếc nhìn cô.
Minh Lí nhìn Cố Lạc, bật cười:
“Cô giống loại họ hàng phiền phức thật đấy, lúc ba mẹ khuyên con gái tùy tiện kết hôn sinh con, chỉ biết nói thêm vào mà chẳng hiểu gì.”
“...”
Sắc mặt Cố Lạc tái đi, mắt đỏ hoe: “Tôi, tôi chỉ không muốn mọi người cãi nhau nên mới...!Xin lỗi, tôi nhiều chuyện rồi.”
[Phục rồi, Cố Lạc cũng có ý tốt mà, cô ta không cảm kích thì thôi, sao còn quay lại cắn người ta chứ?]
[Có lẽ Minh Lí vẫn chưa khỏi bệnh đâu, đề nghị cô ấy đi khám lại, đừng thả người vẫn còn bệnh tâm thần ra ngoài như thế chứ.]
“Nhìn có vẻ không vấn đề gì, nhưng lỗ hổng chỗ nào cũng có.
Thứ nhất, nhím… bên cạnh Nam Chúc có ghế trống, tôi ngồi đó không vấn đề, nhưng anh ta không cho tôi ngồi, mà tôi có quyền ngồi đó, nên chúng tôi đã tranh luận thân thiện.
Việc này từ đầu đến cuối không liên quan đến người khác.
Tôi ngồi ghế trống, không phải ngồi trên chân Nam Chúc, sao lại gây phiền hà chứ? Vậy nên, việc anh ta giả vờ thay tôi xin lỗi là cái gì? Tôi không làm sai, tại sao lại quy chụp lên đầu tôi như vậy?”
Nghe đến câu này, lông mi của Nam Chúc khẽ rung lên.
“Thứ hai, anh ta sai, những người hơi thông minh đều không lên tiếng, ngược lại cô vô lý nhảy ra nói thay cho người sai, tiện thể lại đội một cái mũ lên đầu tôi.
Cô không chỉ không thông minh mà còn nhiều chuyện nữa.
Hơn nữa cô tự nói là mình nhiều chuyện rồi, xem ra cô tự nhận thức rất đúng chỗ, đã vậy thì ít nói lại dùm.”
Lời Minh Lí khiến mặt Cố Lạc lúc đỏ lúc trắng.
[Đợi đã, Minh Lí phân tích xong tự nhiên cảm thấy cô ấy nói cũng không sai? lắm nhỉ]
[Vì đại đa số người chỉ chú ý đến thông tin đoạn ngắn, giống như cắt xén câu chữ.
Trong đoạn ngắn vừa rồi, Minh Lí có vẻ sai, Cố Lạc có vẻ bình thường, nhưng nếu xem từ đầu đến cuối sẽ thấy người sai là Cố Lạc.]
Cô ấy cúi đầu, mắt đầy nước: “Xin lỗi, xin lỗi...!Là tôi hiểu lầm cô, không rõ tình huống là lỗi của tôi...”
Lúc này, Cố Lạc thật giống một bông hoa nhỏ lung lay trong gió, đáng thương yếu ớt.
[Sao Thẩm Thanh Cố không nói gì đi? Em gái mình bị bắt nạt vậy mà sao anh ta im re vậy?]
[Cố Lạc không đúng lý, anh Thẩm giúp lý không giúp cũng không vấn đề mà? Không thể vì em gái mà đảo lộn đúng sai chứ?]
“Không sao.” Minh Lí vỗ vai Cố Lạc an ủi.
Cô ấy ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn Minh Lí, nở nụ cười: “Cảm...”