"Chị, chị đừng giận, nếu chị thích căn phòng này thì em sẽ nhường lại cho chị."
Nhìn An Hân trước mặt tỏ vẻ đáng thương, An Duyệt suýt nữa đã trợn trắng mắt đảo ngược ra sau đầu.
Đúng là đời như một bộ phim, không ngờ cô cũng có ngày trở thành thiên kim thật sự trong một bộ phim thiên kim thật giả, vấn đề là cô thiên kim giả này thật sự là một đóa hoa sen trắng nhỏ.
Năm đó, dì ruột của An Hân là y tá ở một bệnh viện tư, cũng chính là người đỡ đẻ cho mẹ An.
An Hân sinh trước An Duyệt hai ngày, chỉ có điều mẹ của An Hân sau khi sinh cô ta ra thì qua đời.
Để cô cháu gái mình có cuộc sống tốt hơn, dì của An Hân đã đánh tráo An Duyệt vừa mới sinh ra, để cháu gái mình thay thế thân phận của An Duyệt.
Theo lý mà nói, sau khi nhà họ An tìm lại được An Duyệt thì hẳn phải đối xử tốt với cô, bởi vì biến cố lớn như vậy đều là do An Hân và dì ruột của cô ta gây ra.
Thế nhưng trên thực tế, sau khi An Duyệt trở về nhà, cô vẫn luôn bị bỏ qua.
Bất kể là bố mẹ ruột hay anh trai ruột, họ vẫn luôn đặt An Hân lên hàng đầu.
An Duyệt sống một mình bên ngoài nhiều năm như vậy, có trò gì mà cô chưa từng gặp qua, những thủ đoạn nhỏ nhặt của An Hân cô nhìn qua là hiểu ngay chuyện như thế nào.
Nhìn An Hân tỏ vẻ đáng thương, An Duyệt khoanh tay, giọng điệu bình thản nói: "Cô đừng gọi tôi là chị, hình như cô còn lớn hơn tôi một hai ngày đấy, làm ơn đừng gọi thế khiến tôi trông già thêm."
"Còn về căn phòng cô nói, vốn dĩ nó phải là của tôi.
Nếu không phải dì cô tráo đổi tôi đi thì cô có thể hưởng được bao nhiêu năm sung sướng này sao?"
"Cô đừng tỏ ra đáng thương như vậy, tôi đâu có nói muốn căn phòng này của cô.
Từ đầu tới cuối tôi chưa nói một lời nào, còn cô thì tự diễn hăng say ghê."
Với kỹ năng diễn này nếu không vào giới giải trí thì đúng là phí của trời.
Lời An Duyệt nói không chút nể nang, nước mắt của An Hân lập tức rơi xuống.
An Tầm vừa bước vào đã thấy An Duyệt mặt không chút cảm xúc và An Hân nước mắt giàn giụa.
Ánh mắt anh ta lóe lên một chút thú vị.
Sau đó, anh ta lạnh mặt đi thẳng tới, chắn trước mặt An Hân, ánh mắt nhìn An Duyệt đầy vẻ ác ý.
"Vừa về nhà mà em đã gây chuyện rồi, mới ngày đầu đã bắt đầu bắt nạt Hân Hân rồi à?"
An Hân cắn môi lắc đầu tỏ vẻ đáng thương, dùng giọng rất nhỏ nói: "Anh ơi, chị không có bắt nạt em, chỉ là em tự thấy khó chịu nên mới khóc thôi."
Nhìn cặp anh em tình cảm đậm sâu này, An Duyệt nhếch môi, dựa vào tường, khuôn mặt đầy vẻ cạn lời.
"Con mắt nào của anh thấy tôi bắt nạt cô ta? Từ lúc lên lầu đến giờ tôi còn chưa nói câu nào, chỉ đi ngang qua phòng này rồi liếc nhìn một cái, cô ta đã bắt đầu diễn rồi.
Nhà các người là gia đình nghệ sĩ sao?"
An Duyệt lười đóng kịch với hai người này: "Còn nữa, tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là chị.
Cô còn lớn hơn tôi hai ngày đấy, chúng ta không thân thiết đến mức đó đâu."
Những lời không chút khách sáo của An Duyệt khiến An Tầm càng thêm giận dữ: "An Duyệt! Em còn biết chút quy củ nào không hả?"
Nhìn người gọi là anh trai này, An Duyệt cười khẩy một tiếng, rồi tung thẳng một cú đấm.
Nhìn An Tầm nằm ngất trên mặt đất, An Hân bị dọa sợ co rúm vào góc tường.
Không ai nói với cô ta rằng An Duyệt còn biết đánh người!
An Duyệt thổi một cái vào nắm đấm của mình, ngẩng cằm lên nói: "Bây giờ yên tĩnh hơn rồi, An Hân phải không? Tôi không có hứng thú diễn qua diễn lại với cô.
Đã sống dưới cùng một mái nhà thì nước giếng không phạm nước sông.
Nếu cô dám nói những chuyện vừa xảy ra với người khác, lần sau nắm đấm này không biết sẽ đánh vào ai đâu."