Trong vòng chưa đầy ba giây, tin nhắn trên nền weibo cứ kêu lên không ngớt, lượt thích, bình luận và tin nhắn riêng tư đều tăng lên nhanh chóng.
- Đại Đại, Đại Đại cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Xin hãy cho tôi một bức ảnh sinh nhật lần thứ ba của Trầm Tinh!
- Thập Nhất Đại Đại yêu quá đi! Ôi mẹ ơi, bức chân dung nhỏ này được vẽ đẹp quá.
Chỉ vài nét vẽ đã thể hiện đầy đủ vẻ ác độc và xấu xí, vả lại còn có tính mới mẻ.
Rốt cuộc là chi tiết nằm ở đâu vậy? Tôi không thể phân tích ra được.
- Sinh viên mỹ thuật đến bái lạy, Thập Nhất Đại Đại có thể cho tôi mượn để đi thi được không? Hu hu hu!
- Lâu lắm rồi không thấy Đại Đại vẽ chân dung nhân vật phản diện rồi, không biết hai nguyên mẫu này là ai, mụ phù thủy già và phù thủy nhỏ, Thập Nhất Đại Đại có vẻ rất ghét họ.
- Câu hỏi hằng ngày, Thập Nhất Đại Đại có nhận lời thiết kế nhân vật hay không, tôi đã cầu nguyện trước mặt Đức Phật hàng trăm năm nay.
- Ôi trời, trên đó là người làm bên Trục Lộc sao?
- Bạn mới tới à? Không biết ngày nào cũng có người làm trong công ty trò chơi ngồi chờ trong này để xin được hợp tác sao? Họ chờ mòn mỏi mà cũng chẳng thấy Đại Đại trả lời câu nào, ha ha ha!
-Tôi cũng muốn giao thiết kế nhân vật trong trò chơi của mình cho Đại Đại, nhân vật của tôi quá cao ngạo, lạnh lùng không thể hợp tác với những họa sĩ nhỏ, hu hu hu!
!
Độ hot ngày càng tăng lên khiến cái tên "Diệp Thập Nhất" chen vào bảng hot search trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng lại nhanh chóng được gỡ xuống.
Lúc này, Diệp Không đã thay váy áo, trang điểm xong, đang đi trong hành lang dẫn đến cầu thang.
Cánh cửa phòng phía trước được mở ra, Diệp Bảo Châu mặc một bộ váy áo lộng lẫy, đang khoác vào tay Diệp phu nhân đi ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.
Diệp phu nhân ôm lấy cô ta rồi vỗ nhẹ vào lưng, hiển nhiên là đang kiên nhẫn an ủi cô ta.
Bước chân của Diệp Không dừng lại, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Diệp Bảo Châu.
Khuôn mặt vốn đầy vẻ tủi thân của cô ta đã biến sắc, thoáng hiện lên vẻ hung tợn rồi nhanh chóng nép vào lòng Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân lúc này có hơi khó xử, nhìn động tác của bà ấy có hơi ngập ngừng, nhưng vẫn vỗ vỗ vào lưng Diệp Bảo Châu đang làm nũng, bà ấy chỉ thở dài nói với Diệp Không: "Bữa tiệc đã bắt đầu rồi, hôm nay là tiệc mừng thọ của bà nội, sẽ có rất nhiều khách mời, lát nữa con đi theo sau mẹ nhé.
"
Diệp Không vẫn không lên tiếng, trông thái độ khá lạnh nhạt, Diệp phu nhân càng cảm thấy phiền muộn, lắc đầu đưa hai cô gái đi xuống.
Khi đi xuống cầu thang, Diệp Bảo Châu chủ động khoác vào tay Diệp Không, tỏ vẻ thân mật và nói với vẻ rụt rè: "Chị, lát nữa em sẽ giới thiệu khách mời với chị, chị đừng chê em nhé.
"
Diệp phu nhân rất hài lòng nhưng toàn thân Diệp Không lại cứng đờ.
Phía dưới lầu có rất nhiều khách mời, trong mắt Diệp phu nhân, Diệp Bảo Châu đã giới thiệu rất kỹ lưỡng cho cô.
"Đây là chị gái được gia đình chúng tôi nuôi dưỡng ở bên ngoài, là chị gái ruột, trước đó vì sức khỏe chị ấy không tốt, gần đây mới được đón về.
"
—— Diệp Không nghe thấy câu này đã nhìn sang Diệp phu nhân, cô đã nhận được một ánh mắt an ủi và xin lỗi.
Diệp Không lập tức hiểu ra.
Nhà họ Diệp không muốn để lộ sự thật về đứa con bị đánh tráo, nói cách khác cô chỉ là một người chị gái vô danh được gửi ra ngoài nuôi, còn Diệp Bảo Châu vẫn là cô con gái út cao quý ngọc ngà của nhà họ Diệp.
Những ngón tay cô hơi cử động, khuôn mặt nhăn nheo của ông nội viện trưởng lại hiện lên trong đầu cô.
[Đừng nói chuyện! Ít nhất là đến khi cháu xác định được mình có thể ở lại nhà họ Diệp, nếu không cần nói thì đừng nói gì cả!]
Trong lúc cô đang suy nghĩ lan man, Diệp Bảo Châu bất ngờ siết chặt lấy tay cô.
"Nhìn kìa, bà nội Ôn đến rồi!"
Câu tiếp theo được ghé vào tai nói nhỏ: "Cô nhìn đi, người ngồi trên xe lăn đó là người cô sẽ phải kết hôn —— Là một tên tàn phế.
"
Cuối câu còn mang theo một nụ cười hả hê, nhưng sau đó lại trở nên nham hiểm: "Nhưng dù vậy, cô cũng lời to rồi.
Nếu không phải anh ta bị tàn tật thì anh ta sẽ là người đàn ông có giá trị cao nhất cả cái Ngọc Châu này.
"