Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!


"Bà ta chạy đến tìm tôi, quỳ xuống cầu xin tôi đừng đuổi cô ra khỏi nhà họ Diệp.

"

"Cô có biết tại sao không?"

"Bởi vì bà ta bị nhiễm HIV, cần tiền để điều trị.

"

"Bà ta sợ cô rời khỏi nhà họ Diệp thì bà ta không có tiền để chữa bệnh —— Châu Châu, cô có từng đưa tiền cho bà ta không?"

—— Một sự im lặng chết chóc.

Cô gái tên Nhược Vi nghiêng đầu, cau mày nói: "Cái gì? Cô ấy đang nói gì vậy? Tôi có nghe nhầm không?"

"Cô đang nói gì vậy?!"

Anh họ Diệp Không đã không còn thái độ thờ ơ với Diệp Không nữa, cả người anh ta như sắp nổ tung lao tới chỗ Diệp Không, kéo Diệp Bảo Châu ra phía sau lưng mình, hung tợn trừng mắt nhìn cô: "Cô có bị điên không? Cho dù là đố kỵ, không hài lòng cũng không thể nói em gái ruột của mình như vậy.

Cô cứ tiếp tục như vậy thì có tin là nhà họ Diệp sẽ không ai thừa nhận cô cả!"

"Thì ra là đố kỵ à? Đầu óc cô ta có vấn đề rồi!"

"Tôi chẳng hiểu gì cả, đang bịa chuyện sao?"

!

Diệp Không phớt lờ những lời nói xung quanh, cô nhìn về phía Diệp Bảo Châu vẫn đứng cứng đờ như tượng đá phía sau anh họ: "Châu Châu.

"

Cô khẽ gọi cái tên đó: "Bảo Châu —— đúng là một cái tên đẹp, cô có biết cha ruột của cô họ gì không? Có cần tôi nói cho cô biết không?"

Cuối cùng Diệp Bảo Châu rùng mình, như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.

Cô ta nắm lấy áo của người anh họ, toàn thân cô ta bắt đầu run lên, đôi mắt mở to hết mức vì không thể tin được.

Người anh họ cảm nhận được người phía sau đang run rẩy, anh ta đã không nhịn được giơ tay lên và quát:

"Cô vừa phải thôi!"

Một tiếng bốp ——

Cái tát không giáng vào mặt Diệp Không mà đã bị Diệp Không đưa tay lên chặn lại.

Cô ngẩng đầu lên, lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt của người anh họ, ngay sau đó cô đã giơ tay còn lại lên mà chẳng hề do dự ——

Xoảng!

Các mảnh sứ bay ra, chiếc đĩa đang đựng một miếng bánh ngọt đã được nện thẳng vào đầu người đàn ông.

Máu đỏ tươi chảy ra từ tóc, ánh mắt hung tợn của người đàn ông bỗng trở nên sợ hãi và hoảng hốt.

Diệp Không phủi phủi mảnh vụn trên tay, tiến lên thêm một bước, đùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm anh ta: "Anh muốn làm gì? Muốn đánh tôi à? Anh là cái thá gì mà dám đánh tôi? Ở nhà họ Diệp đến lượt anh nói nhận hay không nhận tôi sao?"

Cô đánh giá khuôn mặt của người đàn ông rồi nói: "Bộ dạng anh xấu xí như vậy, tôi nghi ngờ anh cũng không phải là con ruột, hay là cũng đi làm xét nghiệm ADN trước đi.

Vừa khéo đi chung với em họ của anh kìa ——"

Cô hơi nghiêng người nhìn Diệp Bảo Châu phía sau người đàn ông: "Châu Châu, cô thấy thế nào?"

Diệp Bảo Châu chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt cô ta tái nhợt với đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Diệp Không như muốn cắt cô thành trăm mảnh.

Nhưng cuối cùng cô ta chỉ ôm đầu và hét lên.

Hành động này cuối cùng đã thu hút sự chú ý của tất cả khách mời, Diệp phu nhân và bà cụ Diệp cũng đã vội vàng chạy đến.

"Sao vậy? Sao vậy? Đang có chuyện gì vậy?!" Diệp phu nhân vội đỡ lấy Diệp Bảo Châu, chưa kịp lên tiếng an ủi thì nhìn thấy vết máu trên mặt người anh họ, bà ấy hoảng hốt nói, "Liên Châu, mặt của cháu!"

"Đừng lo cho cháu, hãy xem Châu Châu thế nào đi!" người anh họ lau máu trên mặt, lạnh lùng nhìn Diệp Không, "Đứa con gái mà nhà họ Diệp vừa đón về nói Châu Châu không phải là con cháu nhà họ Diệp.

"

Đồng tử của Diệp phu nhân liền co lại, bà ấy quát lên theo phản xạ có điều kiện: "Nói nhảm! "

Lời còn chưa nói hết thì đã bị chìm vào trong đôi mắt đen láy của Diệp Không.

Cô nhìn chằm chằm vào Diệp phu nhân, ánh đèn rực rỡ chiếu vào đôi mắt cô, sâu thẳm như vùng biển đóng băng dưới ánh trăng.

Lạnh lẽo, xa cách, lại mang vẻ dò xét và tàn nhẫn, như thể bà ấy nói sai dù chỉ nửa chữ, dòng nước biển tăm tối sẽ không chút do dự xuyên qua lớp băng đá, nuốt chửng tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui