"Nó nói nhảm!"
—— Bà cụ Diệp đã nói thay cho Diệp phu nhân.
Bà cụ liền ôm Diệp Bảo Châu vào lòng, nghiêm nghị trừng mắt nhìn Diệp Không, thậm chí là vô cùng sắc bén: "Tiểu Không, ta biết cháu không hài lòng với Châu Châu.
Dù sao thì hai đứa cũng là hai chị em nhưng quá trình trưởng thành lại hoàn toàn khác nhau, trong lòng cháu có sự oán giận là chuyện bình thường, nhưng cháu phải hiểu rằng đó không phải lỗi của Châu Châu!"
Bà cụ như có hàm ý sâu xa, trong ánh mắt tỏ rõ sự cảnh cáo và áp bức: "Châu Châu là đứa trẻ quý giá nhất của nhà họ Diệp.
Lúc con bé ba tuổi, bà già này suýt mất mạng vì ngộ độc khí gas, nếu không vì em gái cháu gào khóc thu hút người khác đến thì e là hôm nay cháu đã không gặp được bà nội rồi.
Nhà họ Diệp mắc nợ cháu, thì các trưởng bối sẽ bù đắp lại cho cháu, nhưng cũng không có nghĩa cháu có thể ỷ vào điều đó mà tùy tiện ức hiếp em gái!"
"Nếu gia đình đã nhận nuôi cháu không dạy cháu những quy tắc này, thì từ ngày hôm nay ta sẽ bắt đầu dạy dỗ cháu!"
Những lời này được nói với âm lượng rất lớn, khiến mọi người trong cả sảnh tiệc đều nghe thấy.
Lời bàn tán ban đầu về Diệp Không giờ lại đột nhiên rẽ sang một hướng khác.
"Quá khứ của nhà họ Diệp còn có chuyện thế này sao? Chả trách bà cụ lại cưng chiều Bảo Châu như vậy."
"Là tôi thì tôi cũng cưng chiều, chẳng phải trước giờ vẫn nói Diệp Bảo Châu là ngôi sao may mắn của nhà họ Diệp sao?"
"Nhưng những gì tam tiểu thư vừa về đó nói cũng không giống là bịa đặt..."
"Dù sao thì vừa từ dưới quê lên, nhìn thấy Diệp Bảo Châu được đối xử tốt thì có tâm lý lệch lạc cũng là chuyện bình thường..."
...
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp phu nhân vốn không hài lòng với Diệp Không giờ đây lại thấy khó xử, khuyên bà cụ Diệp: "Mẹ đừng nói Tiểu Không như vậy, con bé vừa mới về nhà..."
"Chính là vì mới về nhà thì càng phải biết về quy tắc!" Bà cụ không hề dao động, vừa an ủi Diệp Bảo Châu đang khóc trong lòng, vừa cau mày nhìn chằm chằm Diệp Không, "Cháu đã về nhà lâu như vậy, có gọi ta được tiếng bà nội nào chưa? Ngay cả lễ phép cơ bản như vậy cũng không biết sao?"
...
Diệp Không đứng giữa những vị khách ăn mặc lộng lẫy, cô nắm đuôi váy phủi phủi.
Sau đó cô nhướng mi lên nhìn bà cụ chỉ đối xử khắt khe, gay gắt với riêng mình cô, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Bà nội ư?"
Cô nghiêng đầu: "Bà nuôi tôi được ngày nào chưa mà muốn lên mặt trưởng bối với tôi? Viện trưởng cô nhi viện đã bị tôi nện cho chấn thương sọ não tôi mới gọi ông ấy một tiếng ông nội, hay là bà cũng để tôi nện bà một lần tôi sẽ gọi bà một tiếng bà nội, thấy được không?"
——
Sự im lặng chết chóc.
Dù là người cố tình chú ý đến bên này hay giả vờ không chú ý đến bên này.
Dù là những quý bà lớn tuổi, hay những quý cô trẻ tuổi.
Dù là những quý ông lịch lãm hay những công tử thiếu gia giả vờ cao quý.
Tất cả đều rơi vào trạng thái im lặng.
Dường như thời gian được dừng lại, tất cả mọi người đều có ảo giác mình đang nằm mơ.
Bà cụ Diệp đang đứng giữa đám đông đã cứng đờ cả khuôn mặt, sau đó biểu cảm từ từ nứt ra, khuôn mặt nhăn nheo dần đỏ lên và cơn thịnh nộ bùng phát từ đôi mắt già nua của bà cụ.
"Mày...!mày mày, mày nói cái gì?!!!"
Ngay cả Diệp Bảo Châu cũng không buồn khóc nữa, cô ta không thể tin được nhìn Diệp Không: "Chị điên rồi sao?! Sao có thể nói bà nội như vậy?!"
"Bà nội của ai? Bà nội của cô à?" Diệp Không đảo đôi mắt đen nhánh nhìn Diệp Bảo Châu với ánh mắt tà ác, "Tôi và cô không có quan hệ huyết thống, sao có thể có cùng một bà nội? Đừng có bắt quàng làm họ với tôi."
"..."
"...!khít khít..." Bà cụ Diệp khó thở ôm ngực ngã xuống, Diệp phu nhân đỡ lấy bà cụ và la lên.
"Mau gọi bác sĩ!"
"Lấy thuốc, lấy thuốc!"
"Vú Trương! Thuốc trợ tim khẩn cấp!"
"Diệp Không con đừng nói nữa!"
"Mau gọi người đi! Diệp tổng vẫn chưa về sao?!"
——
Người thì chạy đi lấy thuốc, người thì chạy đến khiêng người đi, người thì kêu la, người thì chạy loạn xạ…