Mắt thấy người nọ càng đi càng xa, Giang Nhất Niệm ý thức được chính mình bị phát hiện, lặng lẽ nắm Đồ Linh Chủy trong tay.
Quả nhiên, hắn ngừng lại ở một cái hẻm nhỏ, xoay người nhìn cô, âm dương quái khí nói: "Cô gái nhỏ, không ai nói với cháu, không có việc gì thì đừng đi theo một nam nhân sao?"
"Chú là tà tu.
" Giang Nhất Niệm khẳng định nói, nắm chặt chủy thủ, ánh mắt đông lạnh, "Tà tu ai cũng có thể giết chết!"
Sắc mặt người nọ tức khắc trầm xuống: "Tuy rằng không biết cô làm sao mà biết được, nhưng mệnh của cô, tôi lấy!" Nói, không biết từ nơi nào móc ra một cây đao, nhanh chóng vọt lại đây.
Lưỡi dao sát khí bức người chỉ thẳng cổ cô, Giang Nhất Niệm giơ tay dùng chủy thủ đón đỡ, trong nháy mắt khi binh khí tương tiếp, ánh lửa bắn toé.
Lòng bàn tay nam nhân tê rần, bị xung lượng thật lớn bức cho lui về phía sau vài bước, nhăn mày lại, ý thức được cô không dễ chọc, lập tức thu hồi coi khinh trong lòng, càng hung hiểm hơn mà tấn công tới cô.
Giang Nhất Niệm phản ứng cực nhanh, Đồ Linh Chủy ở trên tay cô chơi thành một đóa hoa, rất nhanh liền lưu lại mấy đạo vết thương ở trên người đối phương, ở trong nháy mắt khi hắn nóng vội lộ ra sơ hở, một chân đá vào ngực hắn.
Nam nhân bay ngược đi ra ngoài, "Rầm" một tiếng quăng ngã ở trên tường, nặng nề rơi xuống trên mặt đất, khóe miệng chảy ra một tia máu.
"Các người đang làm gì?! Dừng tay!" Đầu hẻm đột nhiên xuất hiện mấy cảnh sát, không nói hai lời, lập tức đều mang hai người về cục cảnh sát.
——
Khi nhận được điện thoại của cảnh sát, Bùi Hằng Tu đang tham gia hội nghị, vừa nghe nói Giang Nhất Niệm bị đưa tới cục cảnh sát, trực tiếp bỏ qua nhóm người tiếp theo, vội vàng rời đi.
Mà lúc này Giang Nhất Niệm đang tiếp thu nghi vấn cảnh sát đề ra.
"Cô tên là gì?"
"Giang Nhất Niệm.
" Giang Nhất Niệm đúng sự thật trả lời, đưa chứng minh thân phận qua.
Vị cảnh sát trẻ nhìn thoáng qua, vài nét bút viết xuống tin tức cơ bản, đỡ đỡ mắt kính tiếp tục hỏi: "Các người vì sao đánh nhau?"
"Chú ấy động tay trước, tôi là phòng vệ chính đáng.
" Giang Nhất Niệm mặt không đổi sắc nói.
"Vậy sao người bị thương chính là anh ta? Còn có cây chủy thủ kia lại là thế nào?"
"Chú ấy kỹ năng không bằng người, cho nên bị thương, chủy thủ là đồ cổ, tôi vừa mới mua.
" Giang Nhất Niệm lời ít mà ý nhiều nói.
Vị cảnh sát trẻ một bên ký lục một bên ở trong lòng chửi thầm: Rõ ràng lớn lên xinh xinh đẹp đẹp, sao lại bạo lực như vậy?
Thẩm vấn còn chưa có kết thúc, Thẩm Quân Trạch đẩy cửa đi vào, bên cạnh còn đi theo một nam nhân tuấn mỹ, vẻ mặt sắc lạnh.
Giang Nhất Niệm đứng lên kinh ngạc nhìn hắn: "Sao anh lại tới đây?"
"Cảnh sát gọi điện thoại cho anh.
" Bùi Hằng Tu nói, nhìn thoáng qua vệt đỏ trên cánh tay cô, mặt lộ vẻ không vui: "Cảnh sát Thẩm, chúng tôi có thể rời đi chưa?"
"Đương nhiên có thể, đây đều là hiểu lầm, xin mời!" Thẩm Quân Trạch cười làm lành nói.
"Đội trưởng, cô ——" vị cảnh sát trẻ còn muốn nói cái gì, Thẩm Quân Trạch đã hung hăng trừng hắn một cái: "Câm miệng!"
"Vậy có thể trả lại đồ cho tôi không?" Giang Nhất Niệm hỏi.