Thiên Kim Thật Là Lão Đại


Quỷ bị đâm thè lưỡi, cơ thể của cậu ta cũng có chút biến dạng.
Tuy nhiên trước khi chết cậu ta cũng là một trạch nam tốt bụng, sau khi chết cũng là một con quỷ cá muối tốt bụng.

Tuy biến thành Địa Phược Linh, nhưng không đánh mất lý trí, cũng không muốn so đo với Cao Khải không nhìn thấy mình.
Quỷ bị đâm chui ra từ phía sau Cao Khải, đỡ lấy cái đầu bị bẹp của cậu ta, vươn tay chạm vào nó, như thể có lực hút, hút tròng mắt của cậu ta vào trong hốc mắt.
Trong quá trình tròng mắt quay trở lại hốc, tròng mắt đã va vào Cao Khải vài lần.

Cao Khải cảm thấy sau lưng mình càng ngày càng rợn tóc gáy, cuối cùng không nhịn được chủ động đến gần tài xế Ngô Đào thân hình cao lớn.
Tuy quỷ bị đâm kia không so đo với ông ta, nhưng ông ta tiếp xúc với tròng mắt của cậu ta nhiều lần như vậy, toàn thân ông ta cũng đã bị nhiễm âm khí, nhất định sẽ đen đủi trong một thời gian.
Hứa Chiêu thấy rõ ràng có hắc khí đó leo lên mi tâm của Cao Khải, lại làm cho vận thế của ông ta đi xuống, nhưng cô cũng không muốn quản việc của Cao Khải.

Tuy cô không quan tâm thái độ của Cao Khải với mình, nhưng cô cũng không ngốc, biết rõ ràng trên đường Cao Khải vẫn luôn ghét bỏ cô.
Mà Cao Khải lại không trả cô tiền, cũng không phải là khách hàng của cô.
Quỷ đâm chết dù sao cũng là quỷ, tuy không làm việc ác, nhưng đối với việc mình mang đến vận xui cho nhân loại cũng không có gánh nặng tâm lý nào, chỉ mong chờ nhìn Hứa Chiêu: ” Thật sự quá tốt rồi, cuối cùng cũng có người có thể nhìn thấy tôi.”
Quỷ đâm chết cũng đã chết được một đoạn thời gian, sau khi cậu ta chết chỉ có thể bị nhốt ở một chỗ, chỉ có thể trò chuyện với một con quỷ chết đói thời dân quốc.
Lo lắng Hứa Chiêu rời đi, quỷ đâm chết nói ra thỉnh cầu của mình: ” Chị gái nhỏ, có thể giúp đỡ tôi một chuyện không? Giúp tôi đến đường 49 Hổ Sơn, nói với tên ngốc kia đừng nửa đêm đến đây uống rượu, mùi rượu làm cả người quỷ không thoải mái, cũng không cần mỗi lần đến đều khóc sướt mướt, đại nam nhân vẫn phải kiên cường một chút.”
Nói đến đây, quỷ đâm chết xoa xoa con mắt, cũng không biết là muốn đem tròng mắt ấn vào trong, hay là muốn lau nước mắt không tồn tại: ” Chị nói cho cậu ta biết, tôi xảy ra tai nạn xe cộ cũng là ngoài ý muốn, không phải lỗi của cậu ta.”
Quỷ đâm chết nhìn chằm chằm vào Hứa Chiêu, muốn giả bộ đáng thương, nhưng hình tượng của cậu ta bây giờ thật sự không cho phép… chỉ có Hứa Chiêu nhìn thấy quỷ từ nhỏ, thấy qua đủ loại quỷ, mới sắc mặt như thường mà nhìn cậu ta.
Hứa Chiêu chẳng qua là cảm thấy cái địa chỉ đường 49 Hổ Sơn này có chút kỳ quái, như là địa chỉ của vườn bách thú, hóa ra trong thành phố mọi người sống ở vườn bách thú à?
Quỷ đâm chết thấy Hứa Chiêu trầm mặc, cho rằng cô không đồng ý giúp cậu ta chuyển lời, tuyệt vọng thử lại: ” Trước khi chết tôi có cất một cái *thẻ thành viên 1000 tệ, nếu chị gái nhỏ giúp tôi chuyển lời lại, vậy cái thẻ này sẽ tặng cho chị.”
***Thẻ thành viên ở đây bản gốc là 苏果卡.

Mình có tìm thử thì có vẻ thẻ này là thẻ thành viên của công ty 苏果.

Kiểu thẻ có thể được giảm giá khi mua một số sản phẩm, đổi điểm tích lũy gì gì đó….

đại loại vậy…Nếu bạn nào biết chính xác là thẻ gì có thể nói với mình nha ^^

Khi cậu ta nói ra những lời này, trên mặt có chút xấu hổ.

Trước khi chết cậu ta là một người vô thần, không hiểu về nghề thiên sư, cho rằng đều chỉ là lừa gạt.

Nhưng sau khi chết và biến thành quỷ, cậu ta nhận ra rằng vẫn còn một phần của thế giới mà cậu ta chưa biết.
Quỷ đâm chết học được rất nhiều điều về thiên sư từ trong miệng đám quỷ khác, đặc biệt là từ con quỷ chết đói đến từ thời dân quốc bên cạnh cậu ta/ Cậu ta cũng biết thẻ hội viên 1000 tệ kia không thể lên mặt bàn, nhưng cũng hết cách, cậu ta chỉ có thể lấy ra như vậy, cậu ta rất muốn tìm người giúp mình.
Quỷ đâm chết tên Tần Thiển, là một cô nhi, không có gánh nặng trên người, chỉ có một người bạn từ cô nhi viện đi cùng.

Hôm đó người bạn kia tìm được một công việc mới, muốn mời Tần Thiển đi ăn, cậu ta cao hứng gấp gáp từ nơi khác trở về, không nghĩ đến trên đường lại xảy ra tai nạn xe cộ.
Sau khi Tần Thiển chết, người bạn kia áy náy tự trách, cảm thấy là mình hại chết Tần Thiển, nửa đêm thường đến gần nơi xảy ra tai nạn để uống rượu.
Tần Thiển chính măt nhìn thấy người bạn tích cực như ánh mặt trời biến thành bộ dạng chán chường hôm nay, trong lòng lo lắng, nhưng cậu ta cũng đã thành quỷ, cũng không thể cùng bằng hữu nói chuyện.

Hôm nay cậu ta gặp được một người sống có thể nhìn thấy mình, mới mặt dày không biết xấu hổ thỉnh cầu Hứa Chiêu giúp cậu ta nhắn nhủ với bạn.”
Tần Thiển cũng đã từng nghĩ đến việc dùng phương pháp của quỷ để đạt được mục đích, ví dụ hiện hình để hù dọa người sống vào nửa đêm, nhưng cậu ta chỉ là một con quỷ cá muối, không thể vượt qua được cửa ải tâm lý, trở thành ác quỷ.
Thời điểm nói tặng thẻ thành viên 1000 tệ cho Hứa Chiêu cũng không có hi vọng gì, không nghĩ rằng Hứa Chiêu đang trầm mặc lại đột nhiên hai mắc sáng ngời.
Thẻ thành viên một ngàn tệ nghe có vẻ nhiều, cho dù Hứa Chiêu không biết đường, cho dù bạn của Tần Thiển sống ở vường bách thú, cô cũng sẵn lòng đi.
Hứa Chiêu vỗ vỗ cửa kính xe, có chút hưng phấn: ” Được, đơn này tôi nhận.”
Cũng may, Cao Khải đi tới bên cạnh gọi điện thoại, nếu không sẽ nghĩ Hứa Chiêu đang giả thần giả quỷ.
Tần Thiển trợn to mắt không tin nổi, con ngươi lại rơi ra khỏi hốc mắt, nhưng cậu ta cũng mặc kệ: “Chị gái nhỏ, chị đúng là người đẹp tốt bụng.” Thậm chí không ngại phiền toái giúp cậu ta.
Còn không chờ Tần Thiển cảm kích xong, chợt nghe Hứa Chiêu mở miệng: ” Tôi chưa từng dùng qua thẻ thành viên, thẻ thành viên có giống như tiền mặt không?”
Tần Thiển nuốt lời định nói, nhất thời không biết nên phun tào bây giờ còn có người không biết dùng thẻ thành viên hay là nên phun tào nguyên nhân Hứa Chiêu đáp ứng vậy mà thật sự có quan hệ với 1000 tệ kia.
Tần Thiển tâm tình phức tạp, không ngờ Hứa Chiêu lại là một chị gái nhỏ như vậy.
Nhưng không cần biết tại sao Hứa Chiêu lại sẵn lòng giúp đỡ, Tần Thiển rất vui vì điều đó, cậu nhanh chóng giải thích cho Hứa Chiêu biết thẻ thành viên là gì và cách sử dụng nó, sau đó nhìn Hứa Chiêu háo hức.
Cậu ta lo lắng rằng sau khi Hứa Chiêu biết về thẻ thành viên sẽ khinh thường thẻ 1000 tệ.

Cảm thấy đại sư có thể nhìn thấy quỷ không coi trọng số tiền này.
Tần Thiển chết chưa được bao lâu, cũng không biết vị đại sư trước mặt là người ở nông thôn, một ngàn tệ đối với cô đã là một khoản tiền rất lớn rồi.
Biết thẻ thẻ thành viên có thể coi như tiền mặt mà sử dụng, Từ Chiêu rất hài lòng: “Không có vấn đề.”
Hứa Chiêu đánh giá Tần Thiển trước mặt từ trên xuống dưới, lại thở dài, quỷ trong thành phố có khác, mặc dù xấu xí nhưng có tiền,, cô nghĩ sau khi lên thành phố có thể mở rộng kinh doanh, kiếm tiền từ quỷ.
Bị ánh mắt kỳ dị của Hứa Chiêu đánh giá, trong lòng Tần Thiển có chút không yên, cảm thấy trong mắt Hứa Chiêu tựa hồ hiểu ra cái gì đó, nhưng cậu ta lại không rõ Hứa Chiêu đến cùng đã ngộ ra cái gì.
Khi một người và một quỷ giao tiếp, quỷ đói nằm trên mặt đất chạy đến gần một người một quỷ, nghe Tần Thiển giải thích xong, hắn sờ cằm, có chút hâm mộ nói: ” Hiện tại thẻ thành viên này có thể dùng để mua lương thực sao? Nếu hồi xưa cũng có thì ta cũng không chết đói.”
Sau khi thở dài, quỷ đói có chút do dự nhìn Tần Thiển: “Cho dù cô nương này muốn giúp ngươi, bằng hữu của ngươi cũng có thể không tin cô ấy.”
Quỷ dân quốc đã chết rất nhiều năm, bởi vì chấp niệm mà mãi không thể đầu thai, thấy nhiều việc, hiểu biết cũng nhiều.

Như thời đại bây giờ thay đổi, người ta không tin quỷ thần, bọn họ chỉ tin chủ nghĩa Mác, mặc dù quỷ đói thậm chí không biết Mác là ai, nhưng hắn ta đã tận mắt nhìn thấy bạn của Tần Thiển.
Đó là ngày giỗ của Tần Thiển, bạn của Tần Thiển nửa đêm đến đây ngồi uống rượu ven đường.

Đó là thời điểm Âm Khí cực thịnh, lợi dụng cơ hội này, Tần Thiển đã lộ diện trước mặt người đó.
Nhưng bằng hữu của Tần Thiển rõ ràng thấy thân ảnh của Tần Thiển, nhưng lại coi như là ảo giác.

Nếu Hứa Chiêu trực tiếp nói với bạn của Tần Thiển về Tần Thiển, có thể người bạn đó sẽ nghĩ rằng Hứa Chiêu là một kẻ lừa đảo hoặc là một kẻ tâm thần.
Vừa rồi Tần Thiển cao hứng đến mức hoàn toàn quên mất bạn mình là người theo chủ nghĩa vô thần kiên định,Tần Thiển lại trở nên lo lắng, trong tay cầm tròng mắt vừa đánh rơi trên mặt đất, không ngừng ném lung tung.
“Không bằng tôi nói cho chị biết một số việc mà chỉ có hai người chúng tôi biết, ví dụ như năm hắn năm tuổi tè dầm, lo lắng bị viện trưởng cô nhi viện mắng, lại trốn ở trong bếp khóc…………..”
Hứa Chiêu: “…… ”
Quỷ chết đói: “……”
Cảm thấy hai người này không phải bạn bè.
Tần Thiển càng nói càng cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện, còn đang cố gắng suy nghĩ xem bạn cậu ta còn có bí mật gì chỉ có cậu ta biết.
Hứa Chiêu ngăn cản cậu ta tiếp tục bán bằng hữu: ” Cậu có thể đích thân nói chuyện với bạn.”
Tần Thiển sững sờ, cho rằng Hứa Chiêu không hiểu tình huống của mình, trong lòng nặng nề nói: “Tôi là Địa Phược Linh, không thể rời khỏi nơi này.”
Từ Chiêu khó hiểu: “Tôi biết cậu là Địa Phược Linh.” Nói xong, Hứa Chiêu từ trong ba lô lấy ra một tập sách.

Bìa của tập sách đã rách nát, không thể phân biệt được đây là sách gì, nhưng từ lớp giấy ố vàng bên trong, có thể thấy tập sách đã có phần cũ kỹ.
Từ Chiêu lật giở tập sách, cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn xem, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Tôi tìm được rồi.” Thẻ thành viên một ngàn tệ sắp lấy được về tay.
Tần Thiển và quỷ chết đói không rõ lắm, không rõ Hứa Chiêu đang tìm cái gì, có liên quan gì với Địa Phược Linh.
Tần Thiển vừa chờ mong vừa hiếu kỳ: ” Chị tìm được cái gì?”
Hứa Chiêu đắc ý giơ tập sách trong tay lên: ” Tôi đã xem qua phương pháp siêu độ Địa Phược Linh, mà trước kia chưa từng gặp qua Địa Phược Linh, vì vậy vẫn chưa từng thử, bây giờ đúng lúc có thể dùng thử.
Tần Thiển cũng không hy vọng gì, ai có thể tin được những gì một người chỉ đọc sách nói.

Cậu ta ỉu xìu nói: ” Siêu độ không phải chuyên đơn giản như vậy, mà tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, không muốn bị siêu độ.”
Cậu ta không muốn siêu độ đầu thai, đầu thai làm cái gì? Đại khái là kiếp sau vẫn làm một xã súc* mỗi ngày bận rộn, không bằng làm quỷ tự do.

Đương nhiên không phải làm loại Địa Phược Linh bị nhốt ở đây, ngày nào cũng bị xe cán.
***Xã Súc (社畜/ tiếng nhậtしゃちく Shachiku): Thuật ngữ được sử dụng như một ngôn ngữ Internet, là một thuật ngữ xúc phạm dùng để mô tả các nhân viên văn phòng ở Nhật Bản.

Nó dùng để chỉ những nhân viên làm việc rất phục tùng trong công ty, bỏ qua tôn nghiêm của họ và bị công ty chèn ép như gia súc.
Hứa Chiêu không trả lời, cầm tập sách trong tay lên, đọc theo nội dung trong sách: “Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn.

Thoát ly khổ hải…… Hành động tự nhiên.”
Hứa Chiêu niệm chính là Vãng Sinh Chú của đạo giáo, một câu cuối vốn dĩ là chuyển thế làm người, nhưng nghĩ đến mục đích của cô cũng không phải là siêu độ Tần Thiển, chỉ là để cho cậu ta không cần làm Địa Phược Linh, Hứa Chiêu trực tiếp đem một câu cuối cùng đổi thành hành động tự nhiên.
Hứa Chiêu cũng không biết Vãng Sinh Chú của đạo giáo chỉ có một câu, nhưng mà công việc trước khi siêu độ rất phức tạm, những đạo sĩ khác khi niệm chú cũng không dám bỏ sót một chữ nào.
Cô là người duy nhất dám thay đổi nội dung của Vãng Sinh Chú trong lần đầu tiên sử dụng nó.

Tuy nhiên, cô làm điều này không phải không có lý do, mà là do truyền thừa của sư môn.
Ở trên mặt của câu Vãng Sinh Chú có một dòng chữ viết chớp nhoáng: “Quá cứng nhắc, nội dung có thể thay đổi tùy theo tình hình thực tế.”
Tiếc là Hứa Chiêu không biết đây chỉ là suy đoán của Hứa Quan Nguyệt, vẫn chưa có người nào có thể thành công..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui