Tác giả tôn quý à, làm ơn đừng phá vỡ thiết lập mình đặt ra mà!
Xe chầm chậm dừng lại trước cửa biệt thự, người hầu tiến lên, mở cửa xe, nghiêng mình: “Chào mừng cô chủ về nhà.
”
Trì Vũ: !
Cảm ơn, nhưng bây giờ cô hết muốn về rồi!
Sáng nay, Trì Niệm không đi làm mà ở nhà chờ Trì Vũ tới cùng bố mẹ.
Đợi hồi lâu xe mới về tới, thế mà người trên xe mãi không chịu bước xuống.
Có ý gì đây? Chẳng lẽ con nhóc này muốn ra oai phủ đầu?
Trì Niệm xụ mặt tiến lại gần xe, thấy người ngồi trong xe ôm chặt lưng ghế phía trước, mặt ủ mày chau, anh ấy nhíu mày: “Em sao thế? Đau bụng hả?”
Cô bé này đúng là yếu ớt quá đi mất.
Trì Vũ lắc đầu, siết chặt tờ chi phiếu trong túi áo bên trái, kiên cường đáp: “Em không sao, em khỏe lắm.
”
Quỷ thôi mà, có gì phải sợ!
Chỉ cần cô không ra tay, Thiên Đạo sẽ không có cớ lấy mất tiền của cô!
Trì Vũ tự an ủi bản thân, sau đó hít sâu một hơi, bước xuống xe, mắt hướng thẳng về phía trước, nhất quyết không nhìn ngang ngó dọc, trong lòng khẽ lẩm bẩm: Mình là người mù, mình không thấy gì hết!
“Tiểu Vũ!” Mẹ Trì nhìn cô con gái ruột trước mặt, hai mắt nhòe đi: “Con chịu khổ rồi!”
Bố mẹ Trì kéo tay Trì Vũ, ân cần thăm hỏi, sau cùng vẫn là Trì Niệm nhắc nhở một tiếng, mọi người mới bước vào biệt thự.
Mẹ Trì kéo Trì Vũ ngồi xuống ghế, hỏi han cô những năm qua đã sống thế nào.
Trì Vũ nhìn quỷ hồn phía đối diện, chuyên chú hóng chuyện, nụ cười trên mặt suýt nữa đã vỡ vụn thành từng mảnh.
Đúng lúc này, một bóng dáng hớt hải chạy vào, không nói không rằng đã ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện Trì Vũ.
Trì Vũ trơ mắt nhìn cậu ta ngồi vào lòng một quỷ nam, tới câu nhắc nhở cũng chưa kịp thốt ra.
“A a a! Sao tự dưng Trì Nhạc lại ngồi xuống chỗ này? Thứ bất lịch sự, đồ quá quắt!” Quỷ nam vội vàng né tránh.
Trì Nhạc? Anh năm song sinh cá biệt của cô đó hả?
Đám quỷ nhỏ vừa tản ra lại bu vào, nói xấu Trì Nhạc.
“Sao cậu ta lại về rồi nhỉ? Còn ngồi trên người tui nữa! Đúng là xúi quẩy!”
“Lại cúp học chứ gì?”
Trì Vũ nghe đám quỷ nhỏ ríu ra ríu rít liên hồi, khóe miệng giật giật, rốt cuộc là ai xui hơn khi ngồi trúng người họ vậy?
Cô liếc mắt nhìn phần giữa hai lông mày của Trì Nhạc, quả nhiên, nơi đó đã nhiều thêm chút khí đen.
Nếu thế giới này đã có quỷ, hẳn cũng sẽ có thiên sư nhỉ? Tạm thời nhà họ Trì vẫn chưa gặp chuyện gì không may, nhưng có lẽ nên tìm người hóa giải khí đen ám trên người Trì Nhạc, hay là kiếm cớ gì đó để nhà họ Trì mời thiên sư về ta?
Có điều…
Lúc mới bước vào nhà, cô đã để ý thấy bố cục trong phòng khách của biệt thự này rất bình thường, không có gì phù hợp với trận pháp Phong Thủy, càng không có món đồ trang trí đặc biệt nào cả, chứng tỏ nhà họ Trì không tin vào quỷ thần.
“Này, tuy em là em gái của anh nhưng Hân Hân cũng là em gái anh! Em không được gây sự với Hân Hân đâu đấy! Bằng không, em cứ chờ đó mà xem!”
Trì Vũ: …
Tìm thiên sư cái gì! Dạy bảo trẻ hư thích trốn học là chuyện nên làm! Chỉ là xui xẻo một tuần thôi mà, không chết được!
…
Câu nói của Trì Nhạc khiến bầu không khí trong phòng khách lặng xuống một cách kỳ lạ.
Qua hồi lâu, mẹ Trì mới hoàn hồn, tức giận trừng Trì Nhạc, đồng thời kéo tay Trì Vũ: “Tiểu Vũ đừng nghe anh năm nói bậy, con thấy mệt không? Sức khỏe của con không tốt, mẹ dẫn con về phòng nghỉ ngơi trước nhé?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin