Thiên Kim Thất Thế Trở Thành Đầy Tớ Cho Ông Trùm

Khương Ái còn chưa kịp định hình tinh thần, thì câu nói tiếp theo của Úc Lễ đã vang lên bên tai:

"Không phục?"

Bàn tay đang xoa trán hạ xuống, Khương Ái không dám ủy khuất, càng không dám có suy nghĩ không phục, nhanh chóng đáp lời:

"Không có, ông chủ tôi đi chịu phạt ngay đây."

Úc Lễ nghe xong đơn giản đảo mắt qua người cô một lượt, rồi cứ thế tiến sâu vào phòng khách, còn việc cô có nghiêm túc thực hiện theo lời anh ta nói hay không? Dường như không mấy quan tâm.

Lúc Khương Ái quay trở lại sân, ngoài Khương Cẩm Chi làm hòn vọng phu ra, những người khác đã tản đi từ lâu.

Cô mặc kệ đôi mắt soi xét của cô ta, chọn một địa điểm có lợi cho mình quỳ xuống.

"Làm Bắc phu nhân không muốn, lại thích chạy tới đây dựa hơi Úc Lễ, chị mong chờ gì ở nơi này? Chính chị đá người ta giờ lại bày ra điệu bộ nịnh bợ thật khiến tôi buồn nôn."

Khương Ái lười tiếp chuyện cùng cô ta, búng viên sỏi lăn qua lăn lại.

Khương Cẩm Chi nhất quyết không để lỗ tai Khương Ái được nghỉ ngơi, chạy tới trước mặt cô cao giọng hót:

"Khương Ái đừng nói tôi không nhắc nhở chị, đi quá lâu cẩn thận Bắc Minh Cảnh không thèm chị nữa đâu."

Viên sỏi đột ngột bị ném ra xa, Khương Ái ngẩng đầu cất giọng:

"Tôi nhường cô đấy đi mà làm."

Hắn ta hại cô tan cửa nát nhà, còn có thể nói tới thèm hay không thèm được sao? Cô còn đang cầu cả đời này không cần gặp lại hắn ta nữa đây, được như cô ta nói thì tốt quá.

Khương Cẩm Chi ngạo mạn: "Cái tên ngốc ấy chỉ phù hợp với chị thôi, trước sau gì bố tôi cũng lấy lại mọi thứ, chỉ có Úc Lễ mới xứng tầm với thiên kim lão đại tôi đây."

Khương Ái cau mày, mưu cao quá nhỉ, Khương Chiến sợ mang tiếng dùng Bắc Minh Cảnh làm tấm chắn, đợi thời cơ lấy danh báo thù cho anh trai cướp lại vị trí đứng đầu.

Đây là ông ta coi thường Bắc Minh Cảnh hay đề cao bản thân mình quá? Nhưng như vậy cũng tốt, ruồi muỗi đánh nhau với cô chỉ có lợi mà thôi.

Khương Ái nhún vai: "Nói hết chưa? Không còn chuyện gì nữa thì biến đi đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi."

Khương Cẩm Chi nghiến răng:

"Chị..."

Nhìn bộ dạng tức tối của Khương Cẩm Chi, Khương Ái thản nhiên:

"Chị cái gì mà chị, tôi đây không dám nhận đứa em cao quý như cô, chúc cô sớm thực hiện được ước mơ của mình con đàn cháu đống, sống thọ nghìn tuổi."

Cánh môi Khương Cẩm Chi run rẩy, hôm nay cô ta tới đây ngoài mục đích lừa Khương Ái ra khỏi vùng an toàn, còn muốn xem phượng hoàng mất đi đôi cánh sẽ có bộ dạng gì.

Vậy mà mọi chuyện lại không giống như cô ta vẫn nghĩ, cốt cách thanh cao trong mọi hoàn cảnh đó là thứ cô ta hận nhất.

Khương Cẩm Chi không muốn cứ thế rời đi, nhưng lại nhận ra Úc gia có quy tắc ngoài năm giờ chiều không tiếp khách, để tránh bị lôi cổ ra ngoài cô ta để lại một câu:

"Khương Ái cô cứ chờ đấy, sớm muộn gì cô cũng bị đuổi thôi."

Rồi làm bộ hả hê phất tay đi về phía cổng.

Khương Cẩm Chi đi rồi, không gian xung quanh trở về trạng thái tĩnh lặng, chẳng mấy chốc bóng tối nhấn chìm tất cả, chỗ mà Khương Ái vừa rồi còn coi là tốt lúc này đây lại khiến cô lạnh cóng.

Úc Lễ chỉ bảo cô quỳ, chứ không nhắc tới chuyện cô phải quỳ trong bao lâu.

Khương Ái nâng tầm mắt nhìn lên ô cửa kính sát mặt đất tầng hai, tự hỏi giờ cô có thể đứng dậy được chưa?

Đầu gối trong một khoảng thời gian dài một chỗ trở nên đau nhức, mặt mày Khương Ái nhăn nhó, đôi môi thiếu nước khô khốc, hai tay liên tục đập vào đùi để giảm đi sự tê cứng.

Cùng thời điểm trên tầng hai có một đôi mắt chằm chằm nhìn xuống dưới sân, quản gia khẽ đặt chén trà xuống bàn, cẩn thận câu từ nói:

"Ông chủ thời gian đã không còn sớm nữa, cô Khương..?"

Úc Lễ rời mắt khỏi tán cây xoay người ngồi xuống ghế, không nặng không nhẹ lên tiếng:

"Mặc kệ cô ta, tự cho mình thông minh."

Giang quản không quản bị vạ lây, nói nhiều thêm vài lời:

"Sương rơi mỗi lúc một nhiều, sức khỏe cô ấy chưa bình phục không chịu được lâu đâu."

Úc Lễ nhìn vào nước trà vàng đậm trong chén, trầm tư một hồi rồi phất tay.

Quản gia theo hầu hạ đã lâu, bắt được mệnh lệnh liền lập tức lui ra ngoài, thân hình tuy đã ngoài ngũ tuần nhưng rất linh hoạt thoáng cái đã đi đến bậc thềm.

"Cô Khương nghỉ ngơi thôi."

Quản gia nói xong nhìn lại Khương Ái vẫn không có động tĩnh gì, như thể sợ cô chưa nghe rõ lặp lại:

"Cô Khương ông chủ tha cho cô rồi, đi đi."

Khương Ái rít mạnh một tiếng, mặt mày nhăn nhó cố nặn ra nụ cười gượng gạo:

"Quản gia không phải cháu không muốn đi, chân cháu tê quá."

Cô cái gì cũng nghe rõ, cũng vui mừng vì không phải quỳ cả đêm, nhưng khi muốn đứng lên thì lại phát hiện ra đôi chân không thuộc về mình nữa.

Cô định chờ quản gia vào nhà rồi tìm cách, đáng tiếc cô đánh giá thấp độ nhiệt tình của ông ấy rồi.

"Tôi đỡ cô." Quản gia cong cánh tay rồi khom người tới gần, Khương Ái hiểu ra vấn đề bám tay vào.

Nhờ có ông ấy giúp đỡ, hai chân cô dần duỗi thẳng, chỉ là so với việc ông ấy lôi cô lên cách này có chút mất thời gian.

Dọc đường về phòng, Khương Ái nhìn sườn mặt chạc tuổi bố mình của người quản gia, đôi mắt cay xè nhẹ giọng:

"Bác sau này gọi cháu là Khương Ái được rồi."

Quản gia chỉ cười, còn việc có sửa cách xưng hô hay không? Thì ông không nói.

"Ngày mai cô dậy sớm một chút." Đến trước cửa phòng Khương Ái, ông ấy để lại một câu lấp lửng rồi quay lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui