Nên cô vẫn luôn đối nghịch với bọn họ, biểu hiện vừa phản nghịch lại vừa quật cường.
Hiện tại, cô vẫn còn có oán, có hận, nhưng càng nhiều hơn là tiếc nuối.
Linh hồn của cô đã từng nhìn thấy cảnh cha mẹ đau khổ khóc rống sau khi mình chết, có lẽ bọn họ không nỡ bỏ cô.
Nếu không phải Cố Miên Miên, quan hệ giữa cô và cha mẹ sẽ không kém đến mức này.
"Cố Ôn Nghiên!" Sắc mặt cha cô là Cố Tước lạnh lùng: "Vì con lại hủy bỏ hôn lễ?"
Ông mở miệng hỏi, hình như đang rất tức giận: “Bây giờ toàn thủ đô đều đang xem trò cười của Nhà họ Cố chúng ta, đều biết con chạy trốn trước hôn lễ, con…Thật sự là! Khiến chúng ta quá thất vọng!"
Cố Miên Miên ôn nhu khuyên: "Ba ba, người cũng đừng trách chị, từ nhỏ tới lớn chị đều ở nông thôn, nên không biết chuyện mình làm sẽ tổn hại danh dự gia tộc chúng ta như thế nào! "
Rốt cuộc là khuyên bảo hay là đổ thêm dầu vào lửa?
Mẹ cô là Diệp Dĩ Văn ở bên cạnh cũng lắc đầu, thở dài không thành tiếng.
Cố Ôn Nghiên lại chỉ nhìn chằm chằm Cố Miên Miên, nhìn thấu sự hả hê của cô ta, cô cười lạnh nói: "Đúng thật không nên trách chị, Cố Miên Miên, chuyện này, chị còn chưa tính sổ với em đâu đấy.
"
Cố Miên Miên mở to đôi mắt vô tội: "Chị, hôm nay em đặc biệt tới tìm chị, muốn chị nhanh chóng trở về tổ chức hôn lễ, không muốn để chị làm mất mặt Nhà họ Cố chúng ta mà! "
Cô ta bắt đầu nghẹn ngào: "Thế mà chị lại…Lại! "
"Ồ? Vậy trước đó là ai xúi giục chị đào hôn nhỉ, còn nhắc chị chạy càng xa trong ngày hôn lễ càng tốt?"
Lòng Cố Miên Miên căng thẳng, dường như không có việc gì biện giải nữa: "Chị đang nói cái gì vậy, không phải chị muốn vu oan giá họa cho em chứ?"
Ở Nhà họ Cố, con nuôi Cố Miên Miên luôn được người ta khen ngợi, có khí phái và ưu nhã của thiên kim tiểu thư.
Mà đứa con gái ruột thôn dã Cố Ôn Nghiên này sau khi trở lại Nhà họ Cố, đã đấu đá lung tung khắp nơi bị người ta không coi ra gì.
Cha mẹ luôn thiên vị Cố Miên Miên.
Ví dụ như bây giờ, bọn họ cũng tin tưởng cô ta: "Cố Ôn Nghiên! Con đang nói bậy bạ cái gì đó?"
Cố Tước nghiêm khắc trách mắng: "Hôm nay Miên Miên bỏ xuống chuyện quan trọng trong tay, mạo hiểm giông tố đi tìm con, con còn trách tội em gái, thật đúng là vô giáo dục!"
Cố Miên Miên uất ức nhào vào lòng Diệp Dĩ Văn: "Mẹ, tại sao chị lại nói con như vậy? Có phải chị ấy không thích con không? Bởi vì con không phải con gái ruột của mẹ?"
Diệp Dĩ Văn đau lòng ôm cô: "Mén Miên ngoan, mẹ thương như con gái ruột, không có gì khác nhau.
"
Mẹ ngẩng đầu, trong mắt đầy không tán thành nói với Cố Ôn Nghiên: "Con là chị, phạm sai lầm thì nên tự mình gánh chịu trách nhiệm, không nên trách cứ em gái vô tội!"
Cố Tước lại hừ lạnh: "Không nuôi ở bên cạnh nên cũng không bằng Miên Miên tri thư đạt lý!"
Đôi môi anh đào của Cố Ôn Nghiên khẽ cong lên.
Những thứ thô lỗ ngang ngược trong quá khứ của cô, không phải đều là Cố Miên Miên dạy sao?