Một năm sau.
Đã nửa năm từ ngày Kiều Mộng Mộng và Mộ Từ An đăng ký kết hôn, vì công việc của Kiều Mộng Mộng nên hai người không tổ chức hôn lễ long trọng. Đăng ký xong, đi hưởng tuần trăng mặt xong thì lại đắm mình trong công việc bận bịu, nhất là Kiều Mộng Mộng.
Sự nghiệp diễn xuất của Kiều Mộng Mộng đang đà nổi tiếng, là sao nữ được ưa chuộng nhất năm nay, còn được cư dân mạng gán mác “đỉnh lưu”. Nhưng mà Kiều Mộng Mộng không muốn bị đỉnh lưu cản trở, cô muốn đi sâu làm diễn viên, giành được giải nữ chính xuất sắc nhất của Kim Lan, giải thưởng có yêu cầu cao nhất về kỹ năng diễn xuất trong nước. Chính vì thế hầu như ngày nào cô cũng ở đoàn làm phim, suýt nữa quên mất cả người nào đó nhà cô.
Hôm nay, cuối cùng Kiều Mộng Mộng cũng được rảnh rỗi, thấy vẻ buồn bực của chú chó to nhà mình, cô nhào vào lòng anh cọ cọ: “Hối hận rồi à? Ban đầu là anh ủng hộ em theo đuổi ước mơ đó~”
Mộ Từ An nhẹ nhàng hừ một tiếng, cố tình làm bộ tức giận quay đầu đi né tránh ánh mắt nóng bỏng của cô.
“Giận thật à?”
Kiều Mộng Mộng trèo lên bám vào người anh như một chú gấu koala, hai tay nâng mặt anh lên nhẹ nhàng mổ một cái lên môi. Thấy khóe môi người đàn ông khẽ nâng lên thì tiến lại gần mổ một cái, khóe môi ấy không kiềm chế được còn nâng cao hơn.
“Không nói nữa là em đi ngủ đấy!”
Nói xong, Kiều Mộng Mộng lật xuống khỏi người anh nhưng bị người đàn ông kéo vào lòng một lần nữa, cặp mắt thâm thuý ấy đầy vẻ bất lực: “Kiều Mộng Mộng, em không thể dỗ anh thêm chút nữa à, chỉ thế thôi?”
“Hì hì.” Kiều Mộng Mộng cong khóe môi lên ôm lấy cổ anh, đắc ý cười một cái: “Anh thế này đáng yêu lắm.”
“Đàn ông không thích người khác hình dung mình bằng từ đáng yêu đâu.” Anh nhắc nhở giả vờ nghiêm túc.
“Anh đâu phải người khác, chồng ơi~”
Bây giờ Kiều Mộng Mộng diễn rất giỏi, làm nũng thôi cũng cực kỳ quyến rũ, khiến anh bỗng chốc không nhịn được kéo cô đánh 360 hiệp.
“Em đang khiêu khích.”
Mắt Mộ Từ An lập lòe ánh lửa, dục vọng cuồn cuộn ấy chỉ còn lại một tia lý trí trước khi cơn bão ập tới, nhưng tia lý trí sót lại ấy cuối cùng cũng bị hủy hoại hoàn toàn trước một câu “anh trai Từ An” mềm mại của Kiều Mộng Mộng.
Được lắm.
Đúng là cô cố tình mà!
Đùng đoàng!
Tiếng sấm ngoài cửa sổ ầm ầm, tia chớp màu xanh tím bắt chéo nhau lúc mạnh lúc nhẹ, vần vũ toé ra trong ánh chớp, xen lẫn từ một nơi trên bầu trời rồi chia tách ở đầu kia, lúc sâu lúc nông càng ngày càng mãnh liệt.
Rào rào rào!
Cơn mưa xối xả đổ xuống, hạt mưa to như hạt đậu gõ lên lá cây hoa cỏ, hai con người trong nhà mồ hôi đầm đìa, đánh vần từng tiếng hòa cùng tiếng mưa và tiếng sấm rền ngoài cửa sổ.
Mưa to bao nhiêu, trận chiến càng mãnh liệt bấy nhiêu.
Dần dần, cuối cùng mưa cũng tạnh.
Mộ Từ An ôm Kiều Mộng Mộng vào nhà tắm, tiếng mưa rả rích vang lên lần nữa.
Ầm ầm!
Sấm rền vang, trận mưa lại tới.
…
Sau một tiếng đồng hồ cuối cùng hai người cũng đi ra khỏi nhà tắm, Kiều Mộng Mộng uể oải tựa vào lòng người đàn ông, được anh ôm lên giường mềm mại.
Cô lăn lộn trên giường, cười hì hì hỏi: “Ngày mai anh rảnh không?”
Mộ Từ An toan nói không rảnh nhưng thấy ánh mắt đáng thương vô tội của cô, gò má đỏ hây hây, vòng eo và chân dài lộ ra không biết vô tình hay cố ý, anh lẳng lặng nuốt lời về sửa thành: “Có.”
Anh gọi điện thoại cho Mộ Từ Tâm bảo cô ấy đại diện mở họp, đỡ phải suốt ngày quấn lấy Ninh Duệ không cho người ta không gian.
Sau nói yên tâm thuyết phục mình, Mộ Từ An gặng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Kiều Mộng Mộng bò tới đầu giường, lấy ra hai vé công chiếu trong túi ra giơ lên: “Ngày mai là buổi công chiếu phim mới của em, anh có muốn đi cùng em không?”
“Anh tưởng là em muốn hẹn riêng với anh.” Mộ Từ An cầm khăn lau khô tóc, giọng nói khó nhận ra vui buồn: “Kết quả phải chen chúc cùng một đám người.”
Kiều Mộng Mộng giơ tay lên thề: “Em thề sau khi buổi công chiếu kết thúc sẽ tới công viên giải trí với anh, chỉ có hai đứa mình thôi, không có kẻ thứ ba làm phiền. Thật 100%!”
Thấy mặt Mộ Từ An hơi chuyển biến tốt, cô nói thêm một câu: “Nhưng mà chúng ta phải che kín một chút để anh có cuộc sống yên bình.”
Mộ Từ An ngồi ở mép giường đáng thương nhìn cô: “Mộng Mộng, anh như một người tình không thể ra ánh sáng ấy.”
Kiều Mộng Mộng lăn qua ôm lấy cổ anh từ đằng sau, thân mật cọ vào hõm cổ đằng sau: “Không đâu, thời xưa thì anh là chính thất đấy.”
Mộ Từ An túm lấy cái tay không yên đang sờ múi bụng của cô, yết hầu trượt lên xuống: “Kiều Mộng Mộng, đúng là anh nhượng bộ rồi, em vẫn muốn đánh thêm vài ván nữa hả?”
Kiều Mộng Mộng lập tức hất tay anh ra vùi mình vào trong chăn, giọng nói tức khắc trở nên ồm ồm: “Lễ ra mắt phim ngày mai còn bận rộn nữa, đi ngủ đi ngủ.”
Đột nhiên cô thò đầu ra, đôi mắt hạnh long lanh lấp lánh: “Thế ngày mai có đi không?”
Mộ Từ An không vui hừ một tiếng: “Em thấy anh từ chối em khi nào chưa?”
“Hi hi, thế nên em yêu anh nhất đó!”
Mộ Từ An đi chuyển ánh mắt, gò má ửng đỏ ám chỉ sự xấu hổ của anh.
Kể từ sau khi kết hôn, gan Kiều Mộng Mộng ngày một lớn còn anh thì ngày một không chịu được sự đùa bỡn, cứ đỏ mặt xấu hổ suốt, thậm chí còn bị con nhóc Tâm Tâm cười nhạo, nghĩ lại anh cũng thấy hơi thất bại.
Đúng là bị hai người con gái này bắt thóp mà.
Anh lẳng lặng thở dài, người con gái lớn mật ôm lấy eo anh giọng nói mềm mại: “An ơi, anh muốn có con không?”
Mộ Từ An ngây người ra có vẻ không ngờ rằng cô sẽ hỏi vấn đề này. Anh nắm lấy tay cô di chuyển xoay về hướng cô, anh nhìn vào mắt cô, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa dịu dàng: “Chuyện này quyết định ở em chứ không phải anh. Vì sinh con sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể và sự nghiệp của em, người phải trả giá nhiều hơn khi mang thai là em, còn anh chỉ là người cấp giống thôi. Nếu em không muốn sinh thì chúng ta sẽ không sinh. Nếu em muốn sinh thì anh sẽ luôn có mặt lúc em mang thai, sau khi con ra đời anh sẽ dành thời gian bên nó nhiều hơn, làm bố bỉm sữa toàn thời gian cũng không thành vấn đề.”
Kiều Mộng Mộng không ngờ rằng một câu hỏi bừa mà anh lại trả lời nghiêm túc như thế.
“Em không muốn sinh con, anh biết mà, em sợ đau.” Kiều Mộng Mộng rưng rưng, tủi thân nhìn anh.
Mộ Từ An ôm chặt cô: “Thế thì không sinh, sau này chúng ta phòng tránh cẩn thận. Không được, lỡ mà không phòng tránh cẩn thận, bất cẩn mang thai thì phá thai cũng sẽ làm hại đến cơ thể. Thôi để anh đi triệt sản vẫn ổn hơn.”
Kiều Mộng Mộng giật mình bởi suy nghĩ của anh, tên này đúng là không định để đời sau cho mình mà!
Cô bị chọc cười: “Đồ ngốc, dù em sợ đau nhưng rất muốn có con với anh. Em muốn trao tình yêu cho con, chắc chắn con sẽ có một tuổi thơ hạnh phúc.”
“Được, nghe theo em hết. Chờ buổi công chiếu kết thúc, chúng ta tới bệnh viện kiểm tra trước rồi mang thai sau.”
“Ừm!”
Kiều Mộng Mộng nhào vào lòng anh, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc bình yên.
Mấy hôm sau, cuối cùng Kiều Mộng Mộng đã xử lý xong hết công việc, có thời gian tới bệnh viện với Mộ Từ An. Để tránh xuất hiện các vấn đề chẳng hạn như bệnh di truyền, hai người khám tổng quát, đợi kết quả rất lâu, cuối cùng bác sĩ gọi hai người vào trong.
Bác sĩ nhìn vào Kiều Mộng Mộng, biểu cảm hơi nghiêm trọng: “Cô Kiều, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.”
Kiều Mộng Mộng căng thẳng nhìn Mộ Từ An. Mộ Từ An nắm tay cô, an ủi: “Không sao đâu, dù có kết quả thế nào anh cũng chấp nhận.”
“Cô Kiều, mặc dù các chức năng cơ thể hiện tại của cô bình thường nhưng vì vài nguyên nhân như thiếu dinh dưỡng lâu ngày nên tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, sợ là không thể mang thai.”
Sắc mặt Kiều Mộng Mộng trắng bệnh, hốc mắt bất giác đã ầng ậng nước. Đột nhiên cô nhớ lại ngày trước khi kinh nguyệt tới, bố mẹ nuôi vẫn bắt cô đi làm nông, cô thường đau tới mức ngất xỉu, vì thế có lẽ là lúc ấy đã làm tổn thương tử cung rồi.
Cô siết chặt nắm tay, không kiềm chế được nữa mà nhào vào lòng Mộ Từ An oà khóc.
Vốn tưởng rằng đã thoát khỏi quá khứ kinh khủng ấy nhưng vẫn có vài thứ mất đi không thể quay ngược.
Cô sẽ không có con được nữa.
Tay Mộ Từ An đỡ gáy cô, một tay khác nhẹ nhàng xoa lưng của cô, an ủi cô hết lần này tới lần khác: “Mộng Mộng, không sinh được thì mình không cần con nữa, tận hưởng thế giới của hai người chúng ta, có được không?”
“Em…”
“Được rồi mà Mộng Mộng, anh cũng không cần con. Bây giờ có sự nghiệp em đã quên cả anh rồi, sau này có con lại có thêm một người tranh giành tình cảm với anh, anh không vui đâu.”
Kiều Mộng Mộng bị lời nói của anh chọc cười, tâm trạng buồn bã cũng dần tiêu tan.
Mộ Từ An lau nước mắt cho cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cưng chiều: “Mộng Mộng đừng khóc nữa.”
Bác sĩ ở bên cạnh nhìn hai người này thì không tránh khỏi thấy bùi ngùi, vợ chồng yêu nhau thế này không có con tiếc quá. Nếu mà có con thì đứa trẻ đó chắc là sẽ hạnh phúc lắm.
“Bác sĩ, tôi muốn làm phẫu thuật triệt sản.”
“Hả?” Bác sĩ sững người, quan sát người đàn ông từ trên xuống dưới: “Cậu chắc chứ?”
“Vâng.”
Kiều Mộng Mộng chớp mắt nhìn anh: “Anh muốn triệt sản thật à?”
“Ừ.” Mộ Từ An nhìn vào bác sĩ: “Đánh nhanh thắng nhanh, bác sĩ đặt lịch phẫu thuật sớm nhất cho tôi.”
Bác sĩ lên lịch xong vẫn còn hoang mang, đôi vợ chồng chuẩn bị mang thai, người vợ không thể mang thai, người chồng triệt sản ngay hôm ấy, đúng là khó tin!
Mộ Từ An quả là tổng tài bá đạo quyết đoán nơi thương trường, chuyện triệt sản cũng rất tốc độ. Không chỉ có vậy, đêm ngày hôm đó anh lập tài khoản phụ bịa chuyện mình vô sinh khắp nơi. Sau khi đẩy từ khóa #người thừa kế tập đoàn Mộ Hải vô sinh# lên hotsearch thì tiếp tục dùng tài khoản chính thừa nhận có thể mình thật sự có vấn đề không thể sinh con, không thể có đời sau.
Quả nhiên, hotsearch vừa lên thì những cô gái vốn liếc mắt đưa tình với anh tại bữa tiệc cũng ít đi.
Kiều Mộng Mộng nhìn người nào đó ngồi trên sofa bình tĩnh uống trà, cô vừa bất lực vừa cảm động: “Đúng là không ra tay thì thôi, ra tay một cái là khiến người ta kinh ngạc.
Mộ Từ An đặt chén trà xuống, bờ môi mỏng cong lên đẹp đẽ: “Mộng Mộng, biết sớm hiệu quả hữu dụng thế này thì anh nên sử dụng từ lâu rồi.”
Kiều Mộng Mộng: …
“Ánh mắt gì đây?” Mộ Từ An di chuyển vị trí kéo cô vào lòng, hôn mạnh mấy cái tới tận khi Kiều Mộng Mộng đẩy anh ra mới cười nói: “Sao thế?”
“Anh không hối hận à?” Giọng Kiều Mộng Mộng nghiêm túc: “Anh có rất nhiều tiền cho con cái thừa kế, không…”
“Nếu không có duyên thì hai năm trước anh đã chết rồi, không phải cũng không có đời sau ư?” Mộ Từ An cười cười: “Huyết thống không phải là cách duy nhất để duy trì sinh mệnh. Những đứa trẻ mà chúng ta giúp đỡ đều là tiếp nối sinh mệnh. Chúng là con của chúng ta.”
Kiều Mộng Mộng ngộ ra từ lời anh nói.
Không có con thì sao, không có huyết thống duy trì thì sao, đời người chỉ có mình mới có thể quyết định sống thế nào mới ý nghĩa hơn. Chỉ cần ngày nào họ cũng hạnh phúc, ngày nào cũng quý trọng thứ trước mắt, tương lai chưa tới thì có gì đáng sợ?”
Sau này Kiều Mộng Mộng nghĩ, dù cả đời họ không có con cái có quan hệ huyết thống nhưng hàng ngàn hàng vạn đứa trẻ được cứu giúp, những đứa trẻ ấy dẫn theo đời sau của chúng tiễn đưa họ rời khỏi nhân thế lúc họ về già, chúng chính là con của mình.
“Mộng Mộng, đến lúc rồi, chúng ta đi thôi…”