Tiểu Y đáp xuống Seoul Hàn Quốc vào sáng mờ hôm sau.
Cô được đưa đến một chung cư ở gần tập đoàn con của Đại Thắng.
- Đây là nhà của Húc Dương ư?
- Vâng, Boss thi thoảng sẽ sang đây công tác dài ngày, nhà luôn được dọn vệ sinh.
- Vậy mấy anh cứ vào nghỉ ngơi luôn đi, tôi nằm ngủ đã.
- Vâng.
Cô bước vào căn phòng ngủ, diện tích rộng lớn thế này mà chỉ có mình cô thì thật buồn mà.
Nhưng thôi, mệt rồi, giờ ngủ một giấc đã!
Tỉnh dậy đã là quá trưa.
Cô uể oải thức dậy, cơn đói đang hành hạ nên đành đi mua gì đó mà ăn thôi.
Thế nhưng...!vướng hai ông vệ sĩ đằng sau đúng là hơi chán.
"Vậy, mình sẽ mua về mà nấu ăn!"
Cô đến một siêu thị gần đó, lựa đầy đủ các nguyên liệu để làm bulgogi, bibimbap, kim chi, japchae, soondubu jigae...!khiến hai ông vệ sĩ đằng sau chỉ có thể tặc lưỡi và xách đồ.
- Tiểu thư à, về được chưa, chúng tôi mỏi chân rồi!
- Nhưng mà tôi vẫn muốn mua chút đồ, hay một người về cất đồ đi, rồi đi tiếp.
Hai ông ngán ngẫm trước thú vui mua sắm của cô.
Thế là buổi tối, ba người cùng ăn những món đặc trưng của Hàn Quốc, Tiểu Y rất thích thú với các món này.
Lâu rồi không đến Hàn Quốc nên cô cũng không rành, chỉ mua những món mình biết để nấu ăn thôi.
Tối đó, cô gọi điện cho Húc Dương, kể những điều vui trong ngày, không quên dặn anh đi ngủ sớm, ăn đúng giờ, người ngoài trông như thấy cặp vợ chồng mới cưới đang xa nhau vậy!
Hôm sau, cô đến công ty, tập đoàn này là Seung-li.
Vừa đến, cô nhận ra công ty này còn ổn định hơn cả Đại Thắng bên Trung, thế rốt cuộc tại sao Húc Dương lại đẩy cô qua đây?
- Ai là người đứng đầu công ty này?
- Là giám đốc Trương.
- Người bản địa ư? Người đó đâu?
Hai vệ sĩ đưa cô đến phòng của giám đốc.
Khi cánh cửa mở, cô ngạc nhiên vô cùng.
- Trương Lạc Địch?
- Hàn Tiểu Y? Cậu làm gì ở đây?
Một chàng trai cao ráo, mang đậm khí chất của vị giám đốc tài ba quay lại khi nghe tiếng gõ cửa.
- Tên béo nhà cậu lột xác tuyệt đấy! Không nhận ra được nếu không có cái nốt ruồi ngay mắt đâu!
Tiểu Y toan ôm lấy người bạn cũ nhưng bị hai vệ sĩ ngăn lại.
Cô chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình.
- Mọi người ngồi đi!
Trương Lạc Địch phá bỏ bầu không khí ngại ngùng này.
Hai người trao đổi từ chuyện xưa đến chuyện nay.
- Họp lớp chắc cậu làm mọi người hú phen đấy, đẹp trai hẳn ra.
- Quá khen tớ rồi.
- Mà sao cậu làm việc ở đây, tớ tưởng cậu mở công ty?
- Mẹ tớ mắc mợ, số tiền đó đã bị mang ra gánh giùm.
Tớ làm ở đây cũng hiểu về Hàn Quốc hơn, có lẽ sớm sẽ kinh doanh ở đây luôn.
- Tuyệt vậy! Mà công ty phát triển tốt thế, anh ấy kêu tớ qua làm gì không hiểu!?
- Gia đình cậu sao rồi? - Trương Lạc Địch hỏi, giọng trầm hẳn
- Uhmm...!tạm ổn rồi! Sắp thành lập lại!
- Cần tớ giúp gì không?
- À không không! Cậu bận rộn vậy mà...!Húc Dương sẽ giúp tớ.
- Húc Dương...ý cậu là...
- Ừ, ông chủ của cậu ấy! Tớ về nước thì gặp anh ấy, đúng tổng tài tớ xin làm.
- Cậu không sao chứ?
- Hả có gì đâu mà sao! Thôi làm việc đi, tớ đi các chi nhánh khác!
- Có sao đâu!
- Khoan...-Anh kéo tay cô lại- cho tớ số điện thoại, sao năm vừa rồi tớ không gọi cho cậu được?
- À...!tớ bị mất điện thoại.
- Mà...!cậu...!còn qua lại với Đoàn...
- Tớ đá hắn rồi! Đi nhá!
Tiểu Y rời khỏi văn phòng, cô có chút không kiềm chế khi nhắc đến họ Đoàn kia.
Với cả, Trương Lạc Địch chơi với cô cả thanh xuân cấp 3, sao cô nói dối cậu được.
Khi nãy, suýt còn bị hỏi về mối quan hệ giữa cô và Húc Dương, may mà trốn được!
Cấp 3, Trương Lạc Địch bị body shaming, lúc ấy cả lớp, hay cả khối luôn ấy, lần lượt chọc ghẹo anh.
Đến một ngày, quá bất bình, cô và Văn Văn đã đứng dậy bảo vệ anh và động viên.
Hình ảnh người con gái năm ấy khiến Trương Lạc Địch luôn ghi nhớ trong tim.
Nhưng Tiểu Y thì không hay biết gì, với cả, biết thì làm được gì? Người ta là tiểu thư đài các, anh là tên béo vô dụng, ngày ngày dán mắt vào sách, hi vọng có thể thay đổi cuộc đời vì bà mẹ nghiện nghiệp kia.
Tiểu Y năm ấy ngây thơ, rơi vào tay tên dẻo miệng Đoàn Lăng Phong mà không hay biết.
Cũng bao nhiêu lần Trương Lạc Địch nói khéo cô mà cô không hề hay biết, chuyện xảy ra, cô chỉ đành nói dối mình đá hắn, nếu không thì nhục nhã lắm!
- Đi qua các chi nhánh khác thôi!
Trương Lạc Địch trong văn phòng, tay run run khi nhìn vào dãy số trên điện thoại, thầm mừng:
- Lần này, tớ sẽ theo đuổi được cậu!.